Rất lâu trước khi Kehma đến thế giới này, vào thời kỳ lõi hầm ngục chỉ đến Số. 99.
Các quốc gia lớn hiện nay vẫn chưa tồn tại, thời kỳ chiến loạn nơi đầy rẫy các quốc gia nhỏ bé.
Cũng không có hội mạo hiểm nào cả, đây là thời kỳ hầm ngục chỉ đơn thuần là hầm ngục.
“Kuh… Chết đi…!”
“Ây khoan đã. Cô là ai? Tại sao ở đây?”
Vào lúc hầm ngục của Haku, [Bạch Mê Cung] chỉ vỏn vẹn 5 tầng.
Đánh tan tác lũ quái trong nhân dạng như goblin và minotaur, một [Anh Hùng] nổi tiếng trong vùng—[Anh Hùng] của thời kỳ này không phải người thế giới khác, mà để ám chỉ những người dũng cảm và mạnh mẽ—với mái tóc vàng óng càn quét khắp [Bạch Mê Cung], trên mọi ngả đường tới lõi hầm ngục.
Đến cả minotaur đỏ cô triệu hồi như đối sách cuối cùng cũng không trụ vững trước người này.
Và giờ đây, bất chấp Haku bị buộc phải trực tiếp tấn công, anh ta dễ dàng né tránh.
“Nơi này là hầm ngục, sao cô ở đây? À, hay cô bị hầm ngục bắt? Đứng yên, tôi sẽ cứu cô!”
“Bị hầm ngục bắt? … Ta sao? Hah.”
Haku cười khinh miệt.
“Ta chính là hầm ngục này… chà, nói theo cách dễ hiểu, là linh hồn của hầm ngục này.”
“Linh hồn… ra vậy. Nói cách khác, khi tôi [Giải Phóng] hầm ngục này, nó sẽ trả tự do cho cô?”
“[Giải phóng], ý anh là phá hủy lõi hầm ngục? Nực cười, ta là lõi hầm ngục. Ta sẽ chết nếu lõi vỡ.”
“Là vậy sao? Tôi nghe nói [Giải Phóng] hầm ngục mang lại ích lợi cho thế giới này, nhưng… ờ, mấy tên đó cũng đáng ngờ không kém.”
Những kẻ mà anh nhắc tới là đám người gần đây hay rao giảng tôn giáo [Quang Thần Giáo].
Không biết ai là người dựng lên tôn giáo này, nhưng chỉ duy nhất một vị thần mà họ tôn thờ: quang thần. Nói về các hầm ngục và thú nhân là những sản phẩm dơ bẩn của ác thần.
“Vậy cô chính là hầm ngục, như sinh mệnh của nó?”
“Chính xác. Giờ anh sẽ giết ta hay không?! Nhanh lên dứt khoát đi! Với anh, ta không khác gì lũ goblin hay minotaur!”
“—Nah, tôi đổi ý rồi.”
Anh ta cất kiếm. Quả nhiên, anh chỉ xem người phụ nữ trước mặt là nhân loại.
Bất chấp sự thật cô là quái vật, sau khi nói với cô, một [Người] là sinh vật mà có thể thấu hiểu lẫn nhau. Đó là những gì người đàn ông tin.
“Tôi là Lyon, Lyon Raverio. Tôi có tên gia tộc (họ), nhưng giờ chỉ là mạo hiểm giả khiêm nhường. Tên cô là gì?”
“… Lõi Hầm Ngục Số. 89. Không biết anh đã hài lòng chưa?”
“Số. 89, ể, quả là một cái tên khó chịu, chẳng phải là con số sao…? Haku, không để bụng nếu tôi gọi vậy chứ? Bởi mái tóc trắng xinh đẹp của cô.”
“Ta thích đấy. Anh đã hồi tâm chuyển ý nhưng anh định làm gì với ta?—À phải, ta trong hình dạng một nhân loại, và là nữ. Xét theo ngoại hình, anh là nam. Nghĩa là… chuyện đó?”
“Woah woah, khoan khoan, tôi sẽ không làm gì cả. Tôi không làm chuyện vô đạo đức như vậy!”
“Nói cách khác… anh sẽ làm nếu được đồng ý?”
“N-nếu đồng ý—”
“Sau đó, anh sẽ đe dọa tôi đồng ý chỉ đơn thuần bởi thích…”
“Không! Đã bảo tôi sẽ không làm chuyện đó! Xin cô bình tĩnh một lát…”
Người đàn ông, Lyon, không thể nói ra những lời trong đầu, nhìn lên trần tìm kiếm từ ngữ chính xác.
Còn về Haku, cô vừa nhận ra bản thân rất rối bời. Thở một hơi, cô bình tĩnh lại.
“Fuu, không thể tránh khỏi. Ta hình như hơi bối rối. Vậy anh muốn làm gì? Ta sẽ đánh giá cao nếu anh nói theo cách dễ hiểu nhất.”
“Phải, hãy nói đơn giản. Haku. Từ khoảnh khắc đôi mắt này biết tới em, anh đã thích em. Anh muốn dùng cuộc đời này bảo vệ em… Thế nên, umm, nếu được. Em có thể thích anh dù chỉ từng chút một không? Được em thích, thì anh sẽ rất hạnh phúc.”
“Ể? … Anh… thích ta?”
“Ừ, yêu từ cái nhìn đầu tiên”
Nghe thấy những lời không ngờ, Haku đỏ mặt. Sau đó cô ngoảnh mặt và lấy tay che đi xấu hổ.
“H-hmph, ừm, em sẽ tận dụng anh hết mức. Anh sẽ làm bất cứ chuyện gì?”
“Ừ. Anh sẽ làm mọi việc để bảo vệ em.”
“Đ-đó là lời tỏ tình sao?”
“Chẹp, anh vừa nói ban nãy rồi đấy? Hay em nghe thành chuyện khác?”
Haku nói không suy nghĩ bởi hồi hộp.
Lyon bước tới Haku. Anh bắt chước nghi thức của hiệp sĩ và nắm lấy tay cô, hôn lên.
Haku, kỳ lạ thay, không cảm thấy khó chịu.
“—À, nếu trong khả năng, anh muốn em thử tìm cách hòa bình và tránh giết hại người tốt, ở mức đó được không?”
“Em có thể giết nếu chúng là kẻ ác chứ?”
“Ổn mà? Anh tin rằng kẻ đó đáng chết nếu Haku bảo anh giết hắn bằng mọi giá. Anh chỉ không muốn đến mức đuổi cùng giết tận.”
“… Nếu có thể tìm được ai mạnh như anh để hợp tác, thì thật an tâm. Em sẽ chấp nhận điều kiện của anh. Nhưng mà, anh còn mạnh hơn một con minotaur đỏ…”
“Là nhờ quá trình luyện tập không ngừng của anh. Nó sẽ dễ như đi dạo nếu anh dùng kiếm.”
“Nhưng em tốn không ít để chuẩn bị.”
“Ehh, umm… xin lỗi nhé?”
Không biết hầm ngục phải chuẩn bị thứ gì, Lyon xin lỗi. Anh chẳng biết, nhưng đằng nào thì cách dùng quái vật chính là chiến đấu chống lại kẻ xâm nhập.
“Vậy anh sẽ làm boss hầm ngục trong một thời gian nhé? Em thiếu hụt quái bởi anh, nên giờ có lỗ hổng lớn trong phòng thủ.”
“Anh làm boss hầm ngục hả… chắc anh sẽ giả trang thành zombie gì đấy? … À, bắt quái bên ngoài bỏ vào tốt hơn không? Một đống quái mạnh trong đây sẽ là ý hay. Cả đám tôm tép nếu em muốn.”
“Từ bên ngoài sao? Anh không thể—… hình như được nhỉ. Thử xem sao.”
Hai người tập trung nhìn nhau vào lúc đó không hề hay biết, nhưng một thông báo trôi nổi ghi [Lyon Raverio, được công nhận tư cách chủ hầm ngục] xuất hiện trên cửa sổ bán trong suốt.
Đây là khởi đầu của đại [Đế Quốc Raverio], cuộc gặp tình cờ biến Haku trở thành Haku.