Khi chúng tôi trình diện ở hội mạo hiểm, như mọi ngày Tiếp tân-san là...Siliana-san? Ờm, chị ấy ngồi ở quầy lễ tân.
Người gác cổng nói chị lo lắng cho chúng tôi, nhưng mà…
“...Tsk, cậu đã ở đâu hả?”
Hửhh? Thế này là ‘lo lắng’ sao?
Không có lấy một mẩu cảm xúc tốt ấy chứ.
Hay có lẽ chị ta là tsundere?
“À, tôi có chút việc cần làm ở bên ngoài nên…”
“Hử, là việc gì? Cậu không thể nhận nhiệm vụ hạng F liên quan đến hầm ngục đó còn gì?”
Khác với tôi, dường như Haku-san đã khôn ngoan sắp xếp ổn thỏa nhiệm vụ trước khi đấu hầm ngục bắt đầu.
Tôi tự hỏi liệu cô ta có thể nhận nhiệm vụ ở Sia và hoàn thành ở Đế Đô?
Mà, dù hơi quá với một người có ảnh hưởng như Haku, có lẽ cô ta đã chuẩn bị sẽ báo cáo là [Không có gì bất thường] từ trước rồi. Vì vậy cô ta khá rảnh nhỉ.
“À, nghĩ lại thì nhiệm vụ chỉ định của tôi ra sao rồi?”
“... Chúng vẫn đây. Mặc dù chúng ở hạng G, cậu sẽ nhận chứ?”
“Vâng… À phải rồi, chị biết nơi nào bán nô lệ không?”
Kehma sẽ an tâm hơn nếu được hội mạo hiểm đề nghị. Những mạo hiểm giả sử dụng nô lệ không phải ít.
Chắc chắn là họ biết nơi nào đó tốt.
“...Dùng làm gì?”
“Nhiều việc khác nhau. Sẽ tốt hơn nếu họ đã có kinh nghiệm… à, sẽ không tốt nếu họ không phải phụ nữ.”
Đó là một yêu cầu của Haku-san. Đàn ông là không tốt.
… Mà thực ra, cô ta còn không muốn tôi ở gần Rokuko.
Ờm, đó là ý định của thằng đệ này để chiều lòng Tài trợ-sama. Phải, tôi không định lập dàn harem đâu. Tôi không có sa đọa. Tôi không muốn nữ nô lệ giò đẹp. Muốn liếm. Chết ẹo, nỡ nói thành tiếng rồi.
“...Nếu thế [Thương nhân nô lệ Grapher] có lẽ tốt đó. Nhưng nói thẳng là tôi không muốn giới thiệu với cậu. Đi tới đó sau khi trời tối là tốt nhất.”
“Cảm ơn. À, chúng tôi sẽ đi làm sạch bồn cầu.”
Tôi nghe thấy chị ta chậc lưỡi, nhưng tôi sẽ bỏ qua.
Còn nữa, phần thưởng cho hai nhiệm vụ chỉ định là 20 đồng.
Ờm, lần này tôi có mang 100 đồng bạc nhưng có nhiều thứ khác cần dùng số tiền này. Tôi dùng [Tẩy sạch] sau đó đi tới công viên ngủ trong khi Thịt đứng chờ ở đó… ấy nhầm, tôi đang thu thập thông tin. Tôi thu được thông tin rằng combo [Gối thiên đàng] nằm trên băng ghế là tối cao. Lần này tôi sẽ không ngủ quên vì tôi đã ra lệnh golem trang phục mang tôi về.
Công việc làm sạch hai nhà vệ sinh kết thúc ngay khi trời tối, thời gian vừa đẹp để đi.
Vì trong khoảng thời gian này hội thường khá đông người nên tôi sẽ báo cáo hoàn thành nhiệm vụ sau khi mua nô lệ xong.
Và vì vậy tôi tới cửa hàng nô lệ của Grapher... Yup, nó là một tòa nhà theo phong cách thông thường nhưng to quá thể.
“... So với nơi mình ở thì cứ như cống rãnh so sánh đại dương.”
Ngoài ra, cũng có một cửa hàng tên Dark Slave ở trong khu ổ chuột. Thịt hình như từng bị bán ở đó.
… Ờm, một tên cướp đi mua nô lệ.
Tôi dẫn Thịt vào cùng bởi để ẻm đứng không bên ngoài cũng hơi tội.
Bây giờ là lúc đi mua người.
☆
“Chào mừng. Quý khách cần gì?”
“Vâng, tôi muốn mua nô lệ.”
“Tôi hiểu, không có nô lệ nào mà chúng tôi không có.”
Khi tôi nói đến đây theo lời khuyên từ hội, người chủ cửa hàng Grapher đã đích thân gặp tôi, nở một nụ cười kinh doanh.
Ông ấy rất hợp với công việc và giống như một thương nhân, nhưng có lẽ là bởi nơi đây gần như là trung tâm của thị trấn.
“Vậy thì, đâu là loại nô lệ quý khách tìm kiếm?”
“Hmm, đầu tiên là chân đẹp, và là nữ… có hiểu biết tương đối là được.”
“Tôi hiểu rồi… À, số tiền quý khách muốn bỏ ra là?”
“Hmm, tôi không biết giá thị trường hiện nay. Nhân tiện thì nô lệ này giá bao nhiêu?”
Tôi show Thịt ra để xem em nó đáng giá bao nhiêu.
Thịt háo hức đứng thẳng người vì như thế có thể làm tăng giá của em ấy dù chỉ đôi chút.
“... Tôi hiểu, mặc dù đứa nhỏ này là người thú, cô bé đã được chăm sóc tốt và lại rất nghe lời… hmm, cô bé có thể đọc? Viết? Làm toán? Có kỹ năng nào không?”
“Em ấy có thể đọc, viết và làm những phép tính đơn giản. Còn về kỹ năng… em ấy không có.”
Ít nhiều, ông ta để Thịt thực hành một số thứ.
Thực tế thì Thịt đã học được ma thuật sơ cấp của tất cả các thuộc tính, và cả [Kho đồ]. Tôi sẽ không thể dùng em nó làm tài liệu tham khảo bởi giá sẽ tăng vọt nếu tôi nói ra điều đó.
Em ấy mới gần đây học được bảng phép nhân.
Thương nhân nô lệ đang gập ngón tay thành một dấu tay kì lạ… Không, là ổng đang tính nhẩm bằng tay? Thay vì chỉ đơn giản là gập ngón tay ông ta nâng chúng lên nửa chừng. Sau cùng thì nâng ngón út còn lại lên, dường như quá trình tính toán đã kết thúc.
(Mặc dù tôi từng nghe về cách đếm ngón tay trước đây, tính từ ngón cái là một đồng, 10 đồng, 1 bạc, 10 bạc, và 1 vàng theo thứ tự. Mỗi ngón tay ở tay phải có thể dựng lên để diễn tả các con số từ 0 đến 9. Đó là cách tính chuyển bàn tay thành một bàn tính, giống như một kĩ năng của thương nhân. Người mới vào nghề có thể học được bằng cách chăm chú quan sát.)
“Nếu như cô bé này… nó sẽ là 1 vàng ở đây. Dành cho những thương gia và quý tộc.”
… Tiền, hay kho báu? Xem nào, nếu 1 đồng là 100 yên, 100 lần 100… 1 triệu yên?
Quào tiền rơi vỡ đầu, mặc dù có lẽ là rẻ nếu suy nghĩ về giá một con người...
“10 vàng sẽ không đủ nếu cô bé là con người. Tôi mong đợi cô bé sẽ trở nên quyến rũ trong tương lai. Vậy thì? Quý khách sẽ chấp nhận bán cô bé với giá một vàng? Tôi không bận tâm nếu ngài muốn giá cao hơn chút.”
“Không, tôi không muốn bán Thịt của tôi.”
“Hô… thiệt tình.”
Tôi, người có thể xác định lại giá trị của Thịt, xoa đầu Thịt trong khi khen ngợi ẻm.
Thấy thế, người chủ cửa hàng có chút ngưỡng mộ.
“Hmm, nô lệ của chúng tôi có lẽ sẽ phù hợp với khả năng nhìn người của quý khách. Chúng tôi có nhiều thanh thiếu niên trong độ tuổi mười tám đôi mươi. Mặc dù chúng tôi có những nô lệ nhỏ tuổi hơn, họ vẫn chưa đạt và chưa được huấn luyện…”
“Không, không sao, tôi không muốn nô lệ nhỏ tuổi.”
Ể? Giề cơ? Mềnh nhìn giống lolicon lắm à?
“Ồ, tôi đã vô lễ rồi. Vậy thì hãy nói rõ hơn chút. Tôi muốn nghe về cách mà ngài sử dụng họ càng chi tiết càng tốt.”
“Về chuyện đó… Đầu tiên, họ không cần những kỹ năng bởi họ sẽ làm những công việc vặt. Là nữ, trưởng thành. Càng rẻ càng tốt. Về giá cả tầm 90 bạc là cao nhất.”
“Và cả chân đẹp nữa, phải không quý khách?”
Trông như ổng nhớ chuyện đó. Người quản lý này, ông ta đang làm tốt công việc.
“Hmm, vậy quý khách muốn dùng nô lệ làm việc vặt? Nếu ngài muốn rẻ hơn, thì không phải con người… Vâng, cho phép tôi dẫn ra một vài ứng viên để ngài lựa chọn.”
Nói rồi người quản lý đứng dậy, trở lại sau một lúc.
Bên cạnh ông ta là 4 người phụ nữ. Họ có lẽ là những nô lệ xét từ chiếc vòng trên cổ… yep, không phải tất cả họ đều có đôi chân ưu nhìn? Tuyệt lắm.
“Hmm, có người nào khiến ngài hài lòng không? ... Từ người này là 80 bạc, 100, 90, và 60.”
… Có một nô lệ giá cao hơn số tiền tôi mang theo, ông ta chắc chắn là một thương gia. Tôi đã dự trước chuyện này và ban nãy trả lời ít hơn số tiền thực mang theo, nhưng cảm giác như ổng cũng biết trước rồi.
Ờm, theo thứ tự người có giá 80 bạc là người thú tai gấu, một người thú tai cáo với bộ lông mượt mà, một elf quyến rũ, và một người bình thường. Tôi quan sát từng người một để cân nhắc đong đếm.
“Hử? Tại sao người này có giá quá rẻ 60 bạc vậy? Hơn nữa… từ vẻ ngoài, cổ là con người.”
“À, nói sao đây… Cô ta có một tiểu sử thú vị? Tôi có nên mang cô ta ra luôn không?”
“Tôi muốn nghe qua câu chuyện của cô ấy.”
Rút gọn lại.
• Cô thua bạc, không trả được nợ và rơi vào tình cảnh nô lệ.
• Chủ cũ yêu cầu bồi thường sau khi trả cô về nơi sản xuất.
Đó là điều tôi được nghe… Lão thương gia này bán cô ấy như một món hời, nhưng cô bị trả lại ngày kế tiếp sau khi cắn ‘chỗ đó’ của ông ta. Người bị cắn đó chỉ trả lời, “Ả ta thực sự rất tồi tệ, mau trả lại tiền cho tôi.”
Mà, hình dáng thứ quan trọng nhất của ông ta, ‘cái đó’ không mọc lại đầy đủ với ma thuật phục hồi.
“Tôi nghĩ nô lệ sẽ không làm hại chủ nhân chứ?”
“Trong một số hoàn cảnh nhất định thì có thể. Thay vì là chủ nhân, cô ta thực sự coi ông ấy như một món ăn. Tất nhiên vòng cổ vẫn hoạt động chính xác… lý do cô ta ăn chủ nhân khi đó là một điều hi hữu và ông ấy đã chìa nó ra rồi nói, ‘Này, ăn nhiều vào’. Yên tâm đi, khế ước ma thuật vẫn có hiệu lực như bình thường.”
À, là do ổng đã cho phép. Khó đỡ thật.
“... Để mà nói, như tiểu sử của cô ta, tôi không mua cô ta… Tôi mua món nợ của cô ta, nhưng giờ không thể tống đi… Ngoại hình cô ta không có vấn đề gì, nên tôi đã mắc sai lầm. Tôi muốn vớt vát lại dù chỉ một chút… vậy thế nào? Cô ta là một món hời đó.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cô ấy chắc chắn sẽ là một cái đệm tốt, có chỗ cong ra, có chỗ cong vào này. Mái tóc thì mảnh màu đỏ nhạt, tôi không có phàn nàn gì ở ngoại hình cả. Ờm, cả chân cũng đẹp nữa chứ. Vả lại, tâm hồn to cũng không tệ, rất hợp làm tiếp tân quán trọ.
Miễn là cô ấy không cắn tôi là được. Tôi chỉ cần cảnh giác một chút.
“Tôi muốn hỏi về con người cô?”
“Mua em và cho e'm ăn thức ăn n'gon. Đừng chỉ man'g em về nhà và chìa cái thứ không ngon đó cho em ăn, nha? Em muốn được ăn no căng bụng, em khôn'g qua'n tâm nó là món ngo'n nào. Ít nhất hãy cho em ăn no với thức ăn ngon ng'ay cả khi anh là kẻ thù, được khô'ng?” [note3843]
Oi, nghiêm túc à?
“Sống là để ăn, em không màng tới cái chết nếu là vì thức ăn.”
“Ờ hiểu, hiểu rồi.”
Tôi thì làm mọi thứ để ngủ, còn cổ thì đi xa tới mức không màng tới cái chết vì ba ham muốn cơ bản của con người. Yup, tôi thích cổ rồi đấy. Không tồi chút nào. Cũng coi như có lời.
“Thịt, em nghĩ sao? Anh thấy cô ấy không tệ.”
“Thức ăn của chúng ta khá ngon, nên em nghĩ sẽ ổn thôi.”
“Hể~, yah! A'nh sẽ cho em ăn đồ ăn ng'on?”
Cô ấy xen vào cuộc trò chuyện dù không được hỏi. Có lẽ bởi thế nên vòng cổ xiết lại một chút khiến cô nghẹn thở. Ờm, việc ăn quan trọng đến vậy à?
“Thật kh'ông? Em sẽ cắn nó rớt ra nếu anh chỉ đang nói đùa. Những thứ em ăn sẽ bị ng'uyền rủa rất đáng sợ đóa.”
“Ờ, hứa đấy. Để đổi lấy điều đó, em sẽ làm việc chăm chỉ chứ?”
“Tất nhiên rồi! Ne, ngài nói sẽ đưa ra một mức giá đặc biệt cho anh ấy phải hơm, Grapher-sàmaa. Đúng kh'ông? Ngài có thể giảm xuống còn 45 bạc đún'g không?”
“Này, như thế là quá nhiều-! Ahh… ưm, quý khách, điều đó, ưmm-”
Ổng không thể thốt ra thành câu. Cô ấy thực sự là một đứa trẻ khác thường và là người biết suy nghĩ. Đoán rằng mình sẽ được mua, nên cô ấy đã hỗ trợ chúng tôi trong việc thương lượng. Cô ấy thậm chí biết cả giá thấp nhất để mua chính mình.
Đây có thể là do sự đào tạo của thương buôn nô lệ, nhưng ngay cả thế, diễn xuất cũng không tệ.
“À, 50 bạc là giá hợp lí với tôi rồi.”
“... … Cảm ơn.”
Như thế thì đôi bên cùng có lợi, tôi hài lòng với điều đó.
_____________________________________________________________________
(*) Tác giả: Là tiếng địa phương vùng Kansai. Đó là một chút gia vị cho câu truyện.