“Cảm ơn nhá! Nè, Nii-san đi mua sắm à? Ah, đúng rồi, từ giờ phải gọi là Chủ nhân.”
Người bán nô lệ cũng vậy, vấn đề của ông ta đã xong. Chỉ có điều trông như ông ta chả thu được lợi gì.
Tôi vui vì cuộc đàm phán đã kết thúc nhanh chóng.
Sau khi trả 50 bạc, cũng như hoàn tất khế ước ma thuật, tiện thể tôi cũng mua luôn quần áo cho cô ấy.
Váy + đồ lót hết 1 bạc.
“Giờ mới nhớ, tên em là gì nhờ?”
“Huh? Anh nói ch'i vậy, nô lệ được Chủ nhâ'n đặt tên mờ? Nhỉ, Thịt-senpai ♪”
“Thật à?”
“Ể? Anh không biết sao? Nó luôn là vậy mà. Chủ nhân có thể sẽ chơi đúng chị em cùng huyết thống nên tốt nhất là chủ nhân đặt tên mới cho nô lệ và không quan tâm đến quá khứ cũng như tên gọi cũ của nô lệ.”
Ờ, hiểu rồi.
“..Um, khô'ng hẳn là em sẽ quên đi con người thật của mình, anh muốn em trả lời với tên trư'ớc khi trở thành nô lệ?...Aaa, nhưng em muốn tên mới sau khi được m'ua cơ. Không đư'ợc sao?”
“Hmm. Vậy tên trước khi được mua của em là gì?”
“Hmm? Em cũng được gọi là [Thịt], yah?”
Em nó liếm ngón như thể đang nhớ lại vị của thứ gì đó.
…’Thứ gì đó’ chắc là cái nhỏ cắn? Lần thứ hai nhận ra điều đó, tôi thở mạnh thành tiếng. Vậy ra, Thịt là cái tên thông dụng cho nô lệ huh? Giống như chó là Pochi, mèo là Tama.
“Dùng tên đó dễ lộn lắm. Đúng rồi… em thích ăn gì nhất? Tên em sẽ đặt dựa theo thức ăn...giống như Táo hay Thịt xiên?”
“Bỏ qua Táo, e'm muốn tránh lấy tên từ Thịt xiên… D'ưa thì sao? Ahh, anh không thể mu'a cho em? Em muốn ăn.”
“Anh sẽ mua cho em sau nếu em vẫn muốn.”
“Thật không? Oa, em sẽ làm tốt nhất có thể…”
Cô ấy cười như không phải nô lệ...umm, quên chưa có tên.
“À, đúng rồi. [Ichika] có đ'ược không?”
“Un? Nó có nghĩa gì vậy?”
“Đó là một cái tên liên quan đến thần thức ăn. Thần Ishidaka còn được gọi là nữ thần của biển. Nếu anh không hiểu thì, hòa quyện trong muối, vị mặn từ biển, ta được Ichika. Vậy đó?”
Còn về tại sao Ishidaka lại trở thành Ichika, khi bạn trộn nó với muối (Shio), ừm, đây có lẽ là lỗi của chức năng dịch. Tôi đã quen với chuyện này rồi?
“Ừm, Ichika hợp đấy. Anh sẽ trông cậy vào em từ giờ.”
“Hehe, xin hãy giúp đỡ em ♪”
Ichika, trước đây là người không có tên. Chúng tôi bắt tay nhau lần nữa.
Nhưng mắt Ichika nhìn đi đâu đó khi chúng tôi bắt tay.
… Và theo hướng nhìn của Ichika là quầy hàng thịt xiên nướng.
☆
Với thịt xiên trong tay, chúng tôi đi đến hội mạo hiểm.
“Hmm? Em nghĩ đường này dẫn đến hội mạo hiểm?”
“Ừ, anh cần báo cáo nhiệm vụ đã làm xong trước đó trong hôm nay.”
“Chủ nhân là mạo hiểm giả à? Hạng gì vậy? D? C? Hay là B?”
“Hạng F. Anh mới đăng kí từ mấy hôm trước.”
“Haah, hạng F? Nhưng anh đã mua em bằng rất nhiều tiền… anh là ngài quý tộc, thương nhân hay tương tự thế à?”
“Ờm, kể ra thì dài lắm.”
Cô ấy không vặn lại mấy câu kiểu như ‘Không thể nào!’. Tôi biết Ichika là người linh động, nhưng Ichika thực sự là một món hời.
“À, Ichika có muốn đăng kí làm mạo hiểm giả không? Sẽ tiện hơn nếu có ID.”
“Ểhh? Em tự hỏi… bắt đầu từ hạng G...ừm cũng chả sao. Vậy anh sẽ cho em mượn 5 bạc là lệ phí đăng kí? Em sẽ trả lại sau bằng cơ thể này.”
“Không cần đâu. Giá ban đầu của Ichika là 60, nhưng sau đó đã giảm xuống nhờ em...Bồi thường một nửa sự chênh lệch cho em là hợp lí.”
“Pu-ahaha! Anh ấy nói bồi thường hợp lí kìa! Với nô lệ không có khái n'iệm bồi thường, an'h biết hơm? Ừm, ok. Em sẽ ném đi nguyên tắc đó, cảm ơ'n nhe.”
Ichika nhe răng cười. Đó là một nụ cười đẹp. Cô có lẽ sẽ rất nổi tiếng nếu là tiếp tân cho quán trọ.
Và thế là, chúng tôi đã đến hội mạo hiểm.
Như thường lệ, Tiếp tân-san ở quầy lễ tân.
“... Ồ, cậu không tốn nhiều thời gian để mua một người nhỉ. Hơn nữa, là con người, và ngực…”
Tiếp tân-san nói trong khi mắt dán vào chỗ nào đó. Mọi người thường nghĩ to hơn sẽ tốt hơn nhưng tôi thì thế nào cũng được. Chân vẫn quan trọng hơn.
“Cùng với việc báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy… Ichika, xin hãy đăng kí cho cô ấy ở hội.”
“Vâng, đây là 20 đồng cho 2 nhiệm vụ… lại một cái tên khác thường. Bây giờ tôi sẽ phỏng vấn cô ấy... đi đường này.”
Tôi cũng đi cùng với tư cách chủ nhân.
... Ichika là một cái tên khác thường huh… ơ...? Có lẽ tôi nên nhờ người khác đặt tên?
Vào nơi tôi và Thịt được phỏng vấn trước đây, cô ấy đặt những câu hỏi tương tự.
Tôi hiểu sơ qua về ẻm như sau:
• Nơi sinh: Pavuera (Chắc đây là một thành phố cảng ở phía bên kia núi Tsuia)
• Điểm mạnh: Nếm, nếm độc, ăn. Thỉnh thoảng cũng đi trinh sát. [note5642]
• Mục tiêu: Ăn đồ ăn ngon.
• Ghi chú: Từng là mạo hiểm giả hạng C.
“Ồ em là mạo hiểm giả à? Còn là hạng C nữa?”
“Yah. Mặc dù em không có kỹ năn'g nào. Cuộn phép khá đắt phải khôn'g, yah? Em thà mu'a đồ ăn còn hơn.”
“Ừ, không thể tránh khỏi.”
Một lý do dễ hiểu. Ít nhất thì đúng với một người như tôi, người thích ngủ ngủ và ngủ. Tại sao em không ăn ít đi chút và dành tiền mua cuộn phép tốt hơn cho mục tiêu của mình?
Đó là lý do người ta muốn thăng hạng. Dù sao cũng chả liên quan tới chúng tôi.
Mấy câu hỏi thông thường của cô ấy kết thúc. Tiếp tân-san viết gì đó và nói.
“Được rồi, tôi sẽ cấp thẻ hội cho cô. Tuy nhiên, bởi vì cô đã bỏ tên cũ, hạng C sẽ không còn. Ừm, thay vì bắt đầu từ hạng G, chúng tôi sẽ tạo điều kiện cho cô ở hạng F.”
“Sẽ dễ hơn nếu bắt đầu từ hạng đó. Cảm ơn rất nhiều.”
“...Mà này, mua cô ấy hết bao nhiêu?”
“Giá khá tốt sau khi mặc cả. 50 bạc.”
“Như thế... khá hời đấy, không nghi ngờ gì.”
Tiếp tân-san nhìn tôi với ánh nhìn không rõ ràng. T-Tôi không làm gì xấu chứ nhỉ? Thật, thật đấy.
Mặc dù tôi có đồng bạc đổi từ DP... trông nó cũng giống tiền được sử dụng ở Đế đô nên sẽ không có vấn đề gì...n-nó không phải tiền giả nên sẽ ổn thôi...!
Kệ đi, tôi trả 5 bạc tiền phí và nhận thẻ guild của Ichika.
Tôi thêm Ichika vào nhóm theo đề nghị của cô ấy, nên chúng tôi đến một nơi nghỉ chân cùng với thành viên mới.
Về nhà trọ thì là nơi chúng tôi ở lần trước, [Nhà nghỉ Lầu họa mi]. Để đỡ tốn kém, chúng tôi chỉ thuê 1 phòng đơn. Ichika nói muốn có thêm phần ăn hơn là thuê thêm nhà kho, nên cô không quá quan tâm chuyện phòng ốc thế nào. Vậy nên chúng tôi ngủ cùng nhau (cùng phòng).
3 bữa đều là thức ăn cho người bình thường, không phải dành cho nô lệ. Bữa ăn nô lệ hôm đó là quá đủ rồi.
‘Un, đượ'c ăn một bữa ăn thực sự~. Hạn'h phúc quạ~”
“Ăn rất quan trọng với Ichika nhỉ? Anh hiểu cảm xúc đó. Sau tất cả, anh muốn nhân viên cảm thấy hài lòng với công việc của họ.”
“Hooh, cảm thấy hài lòn'g? Làn da của Thịt-senpai rất đẹp, khi nhìn vào em chỉ muốn được như vậy, yah. Em sẽ không phàn nàn gì đâ'u miễn là an'h cho em ăn.”
Cô ấy dễ sai bảo là chuyện tốt với tôi.
Ichika uống bát canh rau củ, quết chút chất lỏng còn lại bằng bánh mì, vét sạch mọi thứ.
Không để lãng phí một chút nào. Khi cô ấy nói ’Hãy để em ăn trước, không chừng có độc đó’, rồi ăn trước cả tôi, chủ nhân.
“Cảm ơn vì bữa ăn~, no rồi, và giờ? Ngủ n'hỉ?”
“A, Ichika. Giường của em đây.”
“Eh?”
Có lẽ do không hiểu điều tôi nói, Ichika nghiêng đầu sang một bên. Phải rồi, Ichika chắc đang nghĩ ý tôi là ngủ chung vì chỉ có 1 giường trong phòng.
Tôi lôi [Futon] từ [Kho đồ] và dải nó trên sàn nhà.
“Thịt và anh sẽ ngủ đây.”
“Chờ đ-! Tại sao chứ! Anh dùng một thứ khác thay thế tron'g một nhà trọ tốt như này. Oaa, vậy ra đây là sự k'hác biệt giữa senpai và em... khoan, anh vừa sử dụng [Kho đồ], khôn'g phải nó rất đắt sao?”
“...Chỉ như Ichika sẽ không nhường nếu là vì đồ ăn, anh cũng sẽ không nhường nếu vì chuyện này. Nhớ này, đừng bao giờ làm phiền khi anh ngủ, ok?”
“Đã rõ. Em tuyệt đối sẽ không làm phiền khi tình hình chưa quá tệ… Em cam kết nó bằng bữa sáng.”
Em ấy cam kết bằng một thứ đáng tin cậy huh. Tôi gật đầu hài lòng.