“Tới giờ đã được một năm rồi nhỉ?”
“Hmm?”
Rokuko thì thầm khó hiểu.
Một năm… Hmm? Một năm cho chuyện gì? À, nhắc mới nhớ…
“Một năm Kehma đến hầm ngục.”
“Đã một năm trôi qua từ khi em triệu hồi anh lúc đang ngủ thoải mái trong nhà tới nơi hai đứa sắp lên bảng đếm số…”
“À ừ, đúng ha… ý em là…! Kehma rất lanh lợi!”
“Nhờ em mà anh trải qua rất nhiều khó khăn ở đây. Đáng ra ít nhất cho anh mang theo chiếc giường yêu thích tới thì tốt…”
“Un, umm, xin lỗi nhé?”
“Nah, ổn rồi. Anh chỉ nhất thời cảm thấy tiếc nuối.”
“Khi cười sảng khoái Kehma còn đáng sợ hơn… u-uu, xin lỗiii.”
Tôi xoa đầu Rokuko.
“Ku~n.”
Sau đó, Rokuko giả giọng Thịt và ôm tôi… Chẹp, nay là ngày đáng nhớ. Nhưng đừng bám vào người anh quá mức. Ý chí của anh sẽ tụt mất, đừng cọ chân lên người anh… nghiêm túc đấy, nó sẽ vỡ vụn.
Thật tệ khi em cọ chân lên người anh trong hình dáng đó.
“… Nè, hôm nay là ngày đặc biệt, nên chúng ta biến đây thành ngày ăn bánh mì dưa tùy thích nhé?”
“Hiểu rồi, anh hiểu rồi làm ơn ngừng lại!”
“Ooh, được kìa như Ichika nói.”
Chẹp, hãy trói Ichika lại sau. Anh sẽ nhớ mặt em, Ichika.
Rokuko tách khỏi người tôi với nụ cười.
“Kehma, anh thật lòng thích chân đúng không?”
“Ờm, ở mức anh bị quyến rũ bởi tất đen, nhưng chuyện đó bình thường.”
“… Bình thường ư? Muu, em phải cấm nhân viên mặc tất đen.”
“Đừng quá hà khắc!”
Tôi ngăn Rokuko theo phản xạ. Những thứ tôi cung cấp là đồ hầu gái cosplay và nhiều loại tất đùi làm đồng phục đấy? Khác với Rokuko, Rei gợi cảm với làn da trắng vampire mang cảm giác thuộc về bên ngoài thế giới này.
Mà tiện nói, [Tẩy Sạch] là thế mạnh của anh, nên cứ để giặt giũ anh lo cho.
Tôi thay đổi chủ đề. Không thể để Rokuko cấm kho báu của tôi (tất đen).
“Làm anh nhớ ra. Đã một năm trôi qua, nên cũng ngần ấy thời gian chúng ta nhặt được Thịt nhỉ?”
“Đúng vậy… à, băng cướp, thật hoài niệm~”
Tôi sẽ cho Thịt ăn hamburger tùy thích làm món quà.
So với lần đầu nhận được Thịt, ngoại trừ vẻ bề ngoài, em ấy trưởng thành rất nhiều… Ngoài ra, em thấy là người thành thạo nhất trong hầm ngục về thao túng golem—một siêu cấp nô lệ. Em ấy siêu mạnh kể cả không phải golem.
Chắc chắn em ấy không phải nô lệ bình thường trong thế giới này. Chẹp.
… Hơi muộn, nhưng liệu Thịt là hậu duệ của anh hùng không? Chắc anh hùng chẳng có tai chó đâu, nhưng… bất kể đặt lên bàn cân như nào, em ấy rất xuất sắc. Thật lòng, Thịt đã trở thành nô lệ như nào, và còn trong khu ổ chuột? Quá bí ẩn.
Tôi hỏi về bố mẹ, nhưng em ấy không nhớ gì về quá khứ.
“Này, Rokuko. Ai là thịt?”
“Ể? Em ấy là nô lệ của Kehma. Còn gì khác sao?”
… Phải, tốt hơn không nghĩ quá sâu?
Không hẳn tôi sẽ nhận thêm Thịt dù nghĩ thêm. Sẽ rất tiện lợi nếu có thể.
“Được rồi… vậy thì hôm nay sẽ làm một bữa kỉ niệm. Mở tiệc cùng tất cả mọi người.”
“Vâng! Chúng ta cũng mời dân làng chứ? Kiểu như mở tiệc mùa xuân.”
“Em không thể ăn bánh mì dưa tùy thích bởi người khác sẽ thấy.”
“Okay kệ đi!”
Rokuko dễ dàng từ bỏ dân làng. Một phán quyết hợp tình hợp lý từ lõi hầm ngục của bọn tôi, trung thành với mong muốn.
Bởi vì bao gồm toàn bộ nhân viên, tôi sẽ phải chuẩn bị vài món cho đàn chuột nữa huh. Phô mai ngon, nhưng gần đây chúng muốn ăn món khác, tôi sẽ thưởng cho chúng nước trái cây và thịt. Không ngờ, bọn chuột khá sành ăn… Cứ nhờ Kinue-san nướng cho chúng bánh và bánh quy.
“Mà này, chúng ta sẽ sớm cần thêm nhân viên nhỉ?”
Hàm ngục cũng được mở rộng, và bọn tôi không mọc thêm tay được. Xét đến quản lý nhà trọ, dường như sẽ không đủ ngày nghỉ. Kể cả không có nhiều ngày nghỉ, họ vẫn dành toàn bộ làm việc. Nghiêm túc mà nói. Nếu là bản thân, tôi sẽ yêu cầu thêm thời gian ngủ.
Với buổi kỉ niệm này, để mọi người được ăn ngon và xả hơi.
“… Còn lại rất nhiều thực phẩm dự phòng cho mùa đông nhỉ? Bột mì… và bột mì.”
“Có nè. Nướng bánh nữa không?”
“Ừ… cứ để Kinue-san làm chút bánh rán.”
“Chúng là gì thế? Nghe khá ngon!”
Cứ thế hôm nay, bọn tôi tổ chức tiệc với mọi người (bao gồm chuột và gargoyle).
Ngoài ra, khi tôi hứa đền bù cho Kinue-san bởi cảm giác cô ấy không thể tận hưởng nhiều dưới vai trò đầu bếp, cô ấy yêu cầu được dọn phòng tôi. Tôi nghĩ là đủ sạch rồi, nhưng mặt cô ấy có vẻ ngây ngất lúc dọn phòng, nên tôi sẽ mặc kệ.