*Chương 85 : Thất bại nghiêm trọng
Lolicon. Ngay cả khi Shirley hiểu từ đó có nghĩa là gì, thì cũng mất một lúc cô mới hoàn toàn hiểu được những lời mà anh chàng kia vừa nói.
Shirley biết đến từ “lolicon” do nó là một chủ đề thường xuyên được mang ra thảo luận trong các cuộc họp phụ huynh, nó là một từ để chỉ những tên tội phạm tình dục.
Mỗi lần cô nghe về những tên biến thái như vậy, những kẻ bị kích thích khi nhìn thấy đứa trẻ dễ thương, đôi khi sẽ cố gắng bắt cóc, hãm hiếp, thậm chí trong trường hợp xấu nhất, là giết hại luôn cả đứa trẻ, cứ mỗi lần như thế là gương mặt điềm tĩnh của Shirley sẽ méo mó lại vì tức giận.
Shirley luôn luôn khắc ghi vào trái tim mình hết lần này đến lần khác, rằng Sophie và Tio chính là những thiên thần trong mắt cô. Những cô con gái đáng yêu đến như vậy, hẳn sẽ là mục tiêu hoàn hảo cho những tên suy đồi ấy. Đó cũng là một trong những lý do tại sao Shirley lại bỏ công bỏ sức ra để tìm kiếm những cách thức và những pháp cụ dùng để bảo vệ các con của mình.
Tuy vậy, sau này cô đã tìm hiểu được, số lượng những tên lolicon dám công khai thực hiện hành vi phạm tội của mình chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và sự thật, là cho đến tận bay giờ, chưa có một con thú dâm dục nào có thể xuất hiện trước mặt của Sophie và Tio, và Shirley thậm chí còn hy vọng rằng, các con gái của mình sẽ nằm ngoài “phạm vi tấn công” của mấy tên đó trước khi có bất cứ điều gì có thể xảy ra.
Nhưng….Nếu một tên lolicon đích thực dám thực sự xuất hiện trước mặt các con gái cô, thì với tư cách là một bà mẹ yêu các con đến ngớ ngẩn, hắn chính là kẻ thù không đội trời chung với Shirley.
“Gah!?”
Vì vậy, điều duy nhất bây giờ Shirley cần làm, đó là giết chết kẻ địch đang đứng trước mắt.
Như một ánh chớp, Bạch Quỷ Kiếm đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người, như thể cô vừa mới thao túng không gian theo ý muốn của mình. Crowley lập tức nhảy về sau để né tránh , nhưng lưỡi kiếm của cô đã lướt qua cái cổ của anh ta.
Nhưng mà, vết thương ở cổ lập tức đóng miệng trong vòng chưa tới một giây đồng hồ, bộ y phục vừa mới nhuộm màu máu cũng khôi phục lại màu trắng ban đầu ngay lập tức. Nếu bản thân không phải là bán bất tử, thì cái xác của anh ta đã bị cho thành cát bụi cuốn theo chiều gió từ lâu rồi…..Dường như cơn đau đớn ở cổ có thể giày vò một người bình thường cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta cho lắm, khi mà giờ anh ta đang nở một nụ cười toe toét, trong khi đứng ở một nơi nằm ngoài tấm tấn công đến từ thanh kiếm của Shirley.
“Huhuhuhu… Tốc độ của cô thật đáng kinh ngạc . Khiến tôi mất cảnh giác rồi bất ngờ tấn công khiến tôi không kịp phản ứng, đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức thứ kiếm thuật đặc sắc như vậy đó.” (Crowley)
“…Nhà ngươi có còn lời trăn trối nào nữa không?” (Shirley)
Nhưng mà, Shirley giờ không quan tâm đến những lời tán dương của anh chàng kia.
Điều duy nhất đang chạy trong đầu cô lúc này, ….đó là lấy đầu của Crowley, đối với kẻ đã công khai muốn làm vấy bẩn các con gái của cô, còn gì tốt hơn ngoài việc chém chết hắn?.
Cô đã vượt quá sự tức giận từ lâu, giờ trên gương mặt cô là một chiếc mặt nạ băng giá chết chóc. Đó là khuôn mặt của sát thần , thứ mà cô sẽ đeo lên, khi điều duy nhất cô mong muốn đó là cái chết của kẻ thù.
“…Haaaaaa!” (Shirley)
“Oho! Một trò không có tác dụng đến hai lần đâu!” (Crowley)
Lưỡi kiếm của cô vung thành hình chữ thập. Một đòn tất sát này sẽ xẻ người Crowley làm tư ngay tại chỗ mà anh ta vừa mới đứng, nhưng Crowley lại lập tức biến mất ngay khi đòn chém bay tới, và đột ngột xuất hiện trên bầu trời cao.
Hẳn đó chính là Thời Không Thuật. Khi mà Shirley nhìn lên chỗ của Crowley, đôi mắt đá quý của cô đang tỏa sáng lấp lánh trong bóng tối, còn Đạo Tặc Tử Thần thì đang mỉm cười đầy sợ hãi.
-“Không một kẽ hở nào luôn……Chà, mà dĩ nhiên rồi, một tay trộm quý ông thì khó lòng nào lấy đi được một kho báu đang được bảo vệ. Vậy thì bây giờ, tôi cần vài âm mưu mới, để cho đêm tiếp theo của Lễ Hạ Chí, Đạo Tặc Tử Thần tôi đây có thể trình diễn cho cô xem những gì tôi đang thực sự có ở trong tay.” (Crowley)”
“Đêm tiếp theo, vậy cơ à ? Ngược lại thì có , ngươi nghĩ một thứ như đêm tiếp theo sẽ còn tồn tại với một kẻ sắp chết như ngươi à , hm~?”
Khi mà Crowley chuẩn bị tung cho Shirley một tấm thiệp khác và đào tẩu, thì ngay lập tức có một giọng nói trẻ con vang lên từ bóng tối, và vô số những vòng phép hiện ra xung quanh người của tay đạo tặc, từng cái trong số chúng lập tức phát ra thứ ánh sáng chói lóa.
“MUOOOOOOOOO!?”
Cơ thể của Crowley, trừ cái đầu của anh ta lập tức bị thiêu cháy thành tro bụi, gương mặt anh ta nhăn lại vì đau đớn, trước khi cơ thể cùng trang phục tái sinh trở lại như cũ vào giây tiếp theo.
Đó là một thứ ma thuật vàng kim làm không gian bị biến dạng.
-“Ôi Nữ Thần, đã lâu lắm rồi đó, ha? Ngươi chưa có già đến mức quên mất sự quyến rũ của ta đấy chứ, Arsene Crowley?”(Canary)
-“…Trời, trời. Không ngờ là rắc rối lớn nhất lại đến đây nhanh tới vậy. Tôi tự hỏi là cô moi được thông tin từ đâu nhỉ ?” (Crowley)
“Lẽ tự nhiên mà thôi, chẳng có gì phải giấu diếm cả, ngay từ lúc nhiệm vụ hộ tống bắt đầu, ta và Shirley đã trao đổi thông tin với nhau thông qua ma thuật rồi.” (Canary)
Phù Thủy Hoàng Kim, Canary , đang nở một nụ cười tàn nhẫn với Đạo Tặc Tử Thần, kẻ đã thoát khỏi nanh vuốt của bà ta nhiều năm về trước.
Thời điểm này mọi thứ đã chuyển sang hướng một chiều. Với Shirley ở trước và Canary bọc sau, Crowley giờ như con chuột sa bẫy, bị kẹt giữa một bộ đôi không có chút hy vọng nào để anh ta có thể đánh bại, thậm chí là đào tẩu hay cầu cứu.
-“Không ngờ là hai thành viên mạnh nhất của Guild Mạo Hiểm Gia lại hợp lực với nhau để săn đuổi tôi…Chà, tôi đoán là mình đã rơi vào tình thế nguy hiểm rồi nhỉ?” (Crowley)
-“Nguy hiểm ?Hm~~, ta nghĩ là chúng ta có vấn đề khác đó. Hoặc là giờ ngươi bị bắt bởi ta và bị biến thành đồ chơi của vài cuộc thí nghiệm, hoặc là bị bắt bởi Shirley, và cái đầu của ngươi sẽ bị chẻ làm đôi ngay lập tức, hai lựa chọn đó, ngươi định sẽ chọn cái nào đây,” (Canary)
“…”
Vô số vòng phép vàng kim hiện ra phía sau lưng của Canary, Shirley cũng ném đi thanh kiếm nghi lễ mà cô dùng từ nãy đến giờ và triệu hồi ra Ig-Alima cùng Sul-Sugana trong sự im lặng đầy đe dọa, một cơn lốc của ma lực xanh lam và đỏ thẫm bùng lên, làm mái tóc trắng của cô cuồn cuộn tung bay như sóng nơi thách ghềnh.
Thất Ngục Thiên Đàng, là một trong những ma thuật được tạo ra từ hai thanh kiếm này, Shirley giờ đang nghĩ đến nó. Cô định sẽ nhốt Crowley vào một thế giới khác, nơi mọi thứ đều bị thao túng theo ý thích của cô, một nơi mà anh ta không thể nào trốn thoát được.
“Oho! Tôi không nghĩ là mình sẽ phải lựa chọn đâu!” (Crowley)
“Haa!? Ngu ngốc !! Ngươi nghĩ mình có thể tự mãn với bản thân rằng thứ ma thuật thấp kém đó có thể giúp ngươi thoát khỏi ta sao!?”(Canary)
Canary ngay lập tức nghiền nát Thời Không Thuật của Crowley với Thời Không Thuật của mình.
Là một Phù Thủy được xưng tụng là mạnh nhất thế giới, vượt trên mọi ma pháp sư khác, thì việc dùng ma thuật của chính bà ta để chống lại bà ta đúng là không hơn gì một trò trẻ con rẻ tiền. Bất cứ tay chiến lược gia có đầu óc nào , cũng sẽ lập tức loại bỏ suy nghĩ đó trước khi nó nảy ra trong đầu của họ.
Đó là sự thật không thể chối cãi. Dù bản thân là một pháp sư mạnh mẽ, thậm chí có thể coi là bậc thầy Thời Không Thuật, nhưng sức mạnh của Crowley vẫn chưa là gì nếu đem so Canary cả. Trong trường hợp tốt nhất, anh ta chắc chỉ có thể cầm cự được với Canary, hoặc là Shirley trong một khoảng thời gian ngắn.
“…Cái gì?! Khoan đã, sự hiện diện này là…?!” (Canary)
Đúng vào khoảnh khắc Canary bị phân tâm bởi ma thuật của Crowley, bà ta đã vô tình để lộ ra một lỗ hổng lớn. Một thiên thạch đen kịt, lao đi với vận tốc trái phá vượt quá cả tốc độ âm thanh, lập tức vọt qua vị trí của Canary và lao thẳng vào Shirley.
“Kuh!?”
Shirley lập tức đưa hai thanh kiếm của mình để chặn cú va chạm. Nhưng cô đã đánh giá quá thấp sức mạnh đằng sau cú đòn tấn công ấy, và cô liền bị thổi bay vào một bờ tường của Cung Điện.
-“Một ngọn thương….màu đen sao…!?” (Shirley)
Chân dạng của vật thể đó cuối cùng cũng xuất hiện….Không hẳn, nói chính xác ra là cô cuối cùng cũng nhận ra rằng, thiên thạch màu đen kịt kia, chính là một con thú cưỡi mang màu của bóng tối, cùng người chủ nhân của nó. Ban nãy, Shirley đã cố hết sức để đứng vững thế thủ của mình, có điều…..
(Nó hoàn toàn áp đảo lực phòng ngự của mình sao… Kuh!) (Shirley)
Khi Shirley chạy trên không trung, mũi thương kia cũng truy đuổi theo cô trên không trung. Như thể để hoàn toàn kiểm soát bước chuyển động của cô ấy, ngay khi Shirley lao đến đâm kiếm về phía tay thương thủ , thì ngọn thương trở lại trên tay hắn, và hắn dùng nó đâm vào mũi kiếm của cô, lực đẩy trở lại khiến cô phải lùi lại ra xa.
Sức mạnh tuyệt đối cùng với thể thuật tuyệt vời. Shirley đã hoàn toàn bị đánh bật ra khỏi Vương Đô sau khi hứng chịu phản lực từ đòn tấn công bất ngờ của kẻ lạ mặt, khi hắn đâm mũi thương đẩy lùi kiếm của cô, họ tiếp tục truy đuổi lẫn nhau qua một vùng đồng bằng, cuối cùng hạ cánh xuống một khu rừng rậm rạp. Đến lúc này Shirley mới hoàn toàn giải phóng được hết xung lực đã đẩy lùi cô ban nãy, cô liền nhảy lùi về sau để nhìn cho rõ kẻ địch của mình.
“Mái tóc trắng như tuyết, cùng đôi mắt dị sắc hai màu…….Tay cầm hai thanh kiếm có màu như màu mắt, tôi chắc cô chính là Bạch Quỷ Kiếm đúng không?” (?)
“Anh là…” (Shirley)
Mặt trăng cùng các vì sao soi tỏ khu rừng nơi hai con người đang đối mặt nhau, kẻ địch của Shirley, là một gã đàn ông lực lưỡng trong bộ giáp đen nhánh như thể được làm từ bóng tối, cưỡi trên lưng một con rồng to lớn, còn to hơn con rồng đã được thuần hóa mà cô đã từng mượn của Guild trước đây.
Con rồng như thể là hiện thân của bóng tối bao quanh lấy anh ta. Bên cạnh bộ giáp đen phủ từ chân đến đầu, anh ta còn mang một tấm khiên đen to lớn, thứ chắc chắn không phục vụ điều gì khác ngoài chiến đấu. Đầu mũi thương nhọn hoắt đang chĩa vào Shirley của anh ta không hề dao động, dù nó to lớn đến đâu cũng không thể so sánh được với hơi thở phì phò của con rồng khổng lồ mà anh ta đang cưỡi được.
Đối với Shirley, một cô gái với mái tóc trắng cùng trang phục nổi bặt trong trận đấu này, dường như người đàn ông kia chính là sự đối lập của cô, với một sức mạnh không hề thua kém.
Anh ta chính là một huyền thoại sống của thời đại này….Một chiến binh với cây thương có đủ sức đánh bại cả một đội quân, kẻ được xưng tụng là có thể đánh ngang cơ với Bạch Quỷ Kiếm trong cuộc đấu cận chiến.
“Hắc Thánh Chi Thương, Marion…!” (Shirley)
-“Chúng ta hẳn đã biết tên của nhau, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta đối mặt với nhau!! Giờ thì, chiến đấu đi.!”(Marion)
Trong cùng một khoảnh khắc, ánh chớp trắng và đen biến mất cùng một lúc.
Sau đó là âm thanh của sự va chạm, giữa ngọn thương đen cùng song kiếm lam đổ, xé toang cả khu rừng, chẻ đôi cả mặt đất.
***
Một lúc trước đó, tại Cung Điện, một diễn biến hoàn toàn khác đang xảy ra.
“Hắc Thánh Chi Thương à … Ta hiểu rồi, ngươi đã nhận được tin Shirley được chỉ định làm người hộ tống, nên mới mang tên cơ bắp đó đến đây hử?” (Canary)
-“Fufufu. Tôi chỉ cần nói là có khả năng được giao chiến với Bạch Quỷ Kiếm thôi là anh ta đã hồi đáp đồng ý ngay tắp lự rồi. Cô nàng đó quá rắc rối cho một sân khấu hoành trắng, cô không nghĩ thế sao?” (Crowley)
Đúng vậy, đó hẳn là một điều khó khăn. Dù Phù Thủy đã làm hết mức để giữ bí mật cho yêu cầu hộ tống, nhưng thông tin bằng cách nào đó vẫn đến được tai của Crowley. Giờ khi mà Shirley đã bị thổi bay khỏi đây bởi đòn công kích đầy sức mạnh của Marion, thì thế cục lại xoay đổi, và Crowley đang nở một nụ cười tự mãn đến tận mang tai.
Nhưng, nếu nhìn theo góc độ của Canry, thì Shirley cũng đã có tính toán riêng khi kéo Marion ra xa khỏi đây. Giờ chỉ cần Canary dồn được Crowley vào một cuộc chiến 1 chọi 1, thì chiến thắng cho Phù Thủy là điều gần như được đảm bảo.
-“Giờ thì!? Cơ hội chiến thắng của ngươi bây giờ là bao nhiêu đây, hả tên pháp sư hạng ba!? À, nếu ngươi đánh bại được ta, thì có thể ngươi sẽ đạt được ý định của mình đấy.” (Canary)
Bầu trời đêm bị bóp méo dị dạng, và mở ra không gian dẫn đến khoảng không vũ trụ. Ở chính giữa nó, là mặt trời chói chang, cùng hàng cơ số những thiên thạch đang rực cháy , chúng như một cơn bão dữ dội, sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh của Phù Thủy Hoàng Kim.
Chỉ cần một cú búng tay, Phù Thủy có thể giáng cả một trận hỏa ngục xuống đầu của Crowley và biến anh ta thành bụi cám. Nếu anh ta định chạy trốn với Thời Không Thuật, thì cũng vô dụng thôi, khi Canary sẽ dễ dàng nghiền nát thuật của anh ta với ma thuật của bà ấy.
“Để đánh bại cô… Chà, nói đến canh bạc đó, thì xem ra tỷ lệ thắng của tôi cũng khá cao đấy.” (Crowley)
“Oh?” (Canary)
-“Tất cả những gì tôi muốn là mang những cô bé quý giá đó khỏi thế giới buồn tẻ này ngay trước khi kết thúc Lễ Hạ Chí. Tôi không cần phải chiến đấu với cô, hay cô nàng Quỷ Kiếm kia.” (Crowley)
“Vậy thì, ngươi định sẽ làm gì nào? Chắc ngươi không nghĩ là ta sẽ chỉ ngồi im và xem ngươi diễn kịch đấy chứ?” (Canary)
Canary nheo mắt lại.
-“Ngươi đã thoát được ta một lần, nhưng ta sẽ không để cho ngươi có lần thứ hai đâu. Dù lần này ngươi có giở bất cứ trò gì đi chăng nữa.” (Canary)
-“Ồ không không, dùng những kỹ xảo tuyệt mỹ và những thủ thuật phi phàm, lấy sân khấu làm trung tâm và làm khán giả mê mẩn mới là mục đích của Đạo Tặc Tử Thần này!! Ồ phải rồi, trong một đêm đẹp như thế này, sao không để tôi nắm tay cô và đưa cô đến vùng đất êm đềm của những giấc mơ nhỉ?” (Crowley)
Crowley lấy ra một viên đá quý từ túi áo, nó bừng sáng như mặt trời, sáng đến nỗi khó mà có thể nhìn trực tiếp vào được. Canary dùng tay che đi đôi mắt của mình cho khỏi bị bỏng, nhưng khi bà ta nhìn trở lại, khung cảnh trời đêm quên thuộc của Vương Đô đã hoàn toàn biến mát.
-“Niệm và chuyển được cả Thời Không Thuật vào một thứ nhỏ bé như đá quý sao? Ngươi đã có thể đạt được đến trình độ ma thuật này rồi cơ à?” (Canary)
Bà ta nhìn thấu được ma thuật của Crowley ngay lập tức. Phù Thủy liền triển khai vô số vòng phép xung quanh viên đá quý mà Crowley đang giữ, chuẩn bị phá hủy chìa khóa của thứ ngục tù này.
“Canary.”
Nhưng khoảnh khắc Canary chuần bị giải phóng ma thuật của mình, bà ấy nghe thấy giọng nói của một người con trai đến từ phía sau lưng của bà ấy……Một giọng nói quen thuộc , của một người mà Phù Thủy vô cùng nhớ thương.
Hậu duệ của Canary có mặt ở khắp nơi trên thế giới này , suốt nhiều thế kỷ qua. Họ đã trở thành tiếp tân, thư ký, mạo hiểm gia….thậm chí là Quỷ Vương.
Có nhiều hậu duệ như vậy, cũng không có gì lạ nếu như bà ta từng có một đứa con. Và nếu đã có một đứa con, tức là đã từng có một người mà bà ta vô cùng yêu quý.
“…Ngươi là..…”
Canary trầm chậm quay lại, đôi môi kiêu ngạo của Phù Thủy chợt run rẩy không thành tiếng. Ở đó, là hình bóng của người đàn ông mà bà ấy đã luôn luôn tìm kiếm, chưa từng bị phai nhạt trong tâm trí của bà ấy, cho dù đã hơn 1000 năm trôi qua.
Lý do bà ấy trở thành một bán bất tử. Sự bối rối, buồn bã, giận dữ, và cả yêu thương tha thiết…làm trái tim của Canary rung động mạnh mẽ như một trận bão tố….Tuy nhiên, cũng chính khoảnh khắc ấy, cả tâm trí và cơ thể của Phù Thủy đã bị mắc kẹt trong không gian ma thuật huyền diệu này.
__END Chapter 85__
__Trans : Flame Soul__