Ông lão không phải già mà hồ đồ, dĩ nhiên hiểu rõ ý của thiếu chủ nhà mình là gì.
Đại Tôn cười nói: “Mặc dù ta không quen với người này lắm nhưng từ khoảng thời gian tiếp xúc với hắn, người này không phải là một người ngu ngốc. Hắn đã chủ động đến nền văn minh Tu La, tức là hắn không sợ nền văn minh Tu La, ngay cả nền văn minh Tu La mà hắn cũng không sợ…”
Nói đến đây hắn ta cười nói: “Thú vị thật đấy”.
Ông lão trầm giọng nói: “Nhưng ngoài nền văn minh Quân Lâm chúng ta, chưa từng nghe nói đến nền văn minh vũ trụ nào khác có thể đối đầu với nền văn minh Tu La”.
Đại Tôn khẽ nói: “Khải Lão, vũ trụ rất lớn”.
Ông lão im lặng không nói.
Đại Tôn chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Lúc ta chưa tiếp xúc với nền văn minh Thuật Giả, ta thực sự không để tâm đến người ngoài. Khi ta ở bên ngoài, ta vẫn luôn cho rằng ông đây là số một, muốn làm gì thì làm… Nhưng sau khi ta tiếp xúc với nền văn minh Thuật Giả, Khải Lão, ông có biết bây giờ ta đang có ý nghĩ gì không?”
Ông lão nhìn Đại Tôn, Đại Tôn tự giễu nói: “Trong mắt một vài người, chúng ta chẳng qua nhỏ bé như con kiến thôi”.
Ông lão do dự, sau đó nói: “Thiếu chủ, thiếu niên đó quả thật không đơn giản, nhưng ta không cho rằng hắn đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn gì đó”.
Đại Tôn lại nói: “Khải Lão, ông nghĩ ta thế nào?”
Ông lão lập tức nói: “Đương nhiên là thiên tài của thiên hạ, thế gian hiếm gặp”.
Đại Tôn khẽ gật đầu: “Lúc đối mặt với nền văn minh Thuật Giả, ta rất thận trọng và cẩn thận, thậm chí hơi thấp kém nhưng hắn thì không, hắn dám lên tiếng đòi hỏi”.
Ông lão sửng sốt, lão ta không để ý đến chi tiết này.
Diệp Quân bỗng ngạc nhiên nói: “Hả?”