Trans: Dae & Kouji - Editor: Kouji
✫ ✫ ✫
Trong hội trường khiêu vũ khổng lồ, trên vài chiếc đèn treo, những ngọn nến đang cháy và tỏa ra hương thơm xoa dịu tâm trí con người. Số lượng nến đáng chú ý đã tạo ra thứ ánh sáng không thua kém gì đèn khí ga.
Nơi đó có những chiếc bàn dài với gan ngỗng áp ảo, bít tết, gà nướng, cá áp chảo, hàu Desi, thịt cừu hầm, súp kem và những món ngon khác. Ngoài ra còn có rượu Mist Champagne, rượu nho Aurmir lẫn vang đỏ Southville. Tất cả chúng đều lấp lánh ánh sáng đầy hấp dẫn dưới ánh đèn.
Những người hầu trong bộ vest đỏ mang theo khay đựng ly pha lê và di chuyển giữa những quý ông và quý bà ăn mặc sang trọng, lộng lẫy.
Audrey Hall đang mang trên mình chiếc váy màu trắng nhạt có cổ áo, lưng cao và tay áo xếp tầng. Phần nịt ngực vừa khít, trong khi những lớp váy bồng bềnh được nâng phồng hoàn hảo bằng một chiếc lồng bằng tấm sừng hàm bên dưới lớp váy.
Mái tóc vàng dài được búi cao thanh lịch, và đôi bông tai, vòng cổ, cùng những chiếc nhẫn cô đang đeo lấp lánh rực rỡ. Chân cô mang một đôi giày khiêu vũ màu trắng đính hoa hồng và kim cương.
“Rốt cuộc thì mình đang mặc bao nhiêu lớp váy lót đây? Năm? Sáu?” Audrey vuốt ve chiếc váy xếp tầng bằng tay phải đeo găng tay lụa trắng.
Tay trái cô cầm một ly champagne không màu.
Ngày thường, Audrey sẽ đặt bản thân ở trung tâm bữa tiệc và trở thành tâm điểm của sự chú ý. Nhưng hôm nay, cô lại tránh đi nơi náo nhiệt, lặng lẽ đứng trong bóng của những tấm rèm sát đất treo trên cửa sổ.
Cô nhấp một ngụm rượu champagne khi dõi theo đám đông như thể không thuộc về nơi này ——
Con trai út của Bá tước Wolf đang trò chuyện cùng con gái Tử tước Conrad. Hắn ta thích quơ cẳng tay để củng cố cho lời nói của mình. Chuyển động càng mạnh thì lời nói hắn càng không đáng tin. Một kết luận đã được nghiệm chứng. Hắn chẳng thể dừng bản thân khỏi việc cố gắng đề cao địa vị bằng cách hạ thấp người khác. Nhưng, hắn ta cũng không tránh khỏi cảm giác tội lỗi được. Có thể thấy rõ điều qua ngôn ngữ cơ thể lẫn cách mà hắn nói chuyện…
Mỗi lần cười, nữ công tước Della sẽ liên tục giơ tay trái lên che miệng. Bà ta đang khoe viên ngọc bích màu xanh biển thuần khiết. Chồng bà, Công tước Negan thì đang thảo luận về tình hình hiện tại với vài quý tộc thuộc Đảng Bảo Thủ. Ông ta chỉ chủ động tìm nữ công tước Della một lần kể từ khi bữa tiệc bắt đầu. Họ gần như không bao giờ nhìn vào mắt nhau... Có lẽ hai người này không thật sự yêu nhau như những gì họ thể hiện.
Nam tước Larry đã chọc cười quý bà Parness bảy lần. Đây là thứ hết sức bình thường, chẳng có gì lạ cả, nhưng tại sao bà ấy lại nhìn chồng mình bằng một ánh mắt tội lỗi? Ồ, họ đã tách ra rồi... Không đúng, họ đều đang hướng đến khu vườn…
Trong bữa tiệc xa hoa này, Audrey đã chú ý đến nhiều chi tiết mà trước đây cô không bao giờ nhận thấy. Trong một khoảnh khắc, cô gần như tin rằng mình đang xem một vở kịch opera.
“Mọi người đều là diễn viên opera giỏi…” Cô vừa lặng lẽ thở dài với đôi mắt lành lạnh.
Đúng lúc này, cô bỗng cảm nhận được thứ gì đó, bèn quay đầu nhìn về phía góc tối ở ban công rộng lớn bên ngoài.
Ở đó có một chú chó săn lông vàng đang ngồi im lặng. Cô nàng nhìn sâu vào Audrey trong khi một nửa cơ thể bị che khuất trong bóng đêm.
“Susie…” Biểu cảm Audrey ngay lập tức thay đổi. Khóe miệng cô giật giật. Cô không còn duy trì được trạng thái của một “Khán Giả” nữa.
Giữa vùng biển bão táp, một con thuyền ba cánh buồm cổ xưa đang nhấp nhô theo những cơn sóng chập trùng.
Nó không hề nhanh, và thậm chí còn quá chậm. Con thuyền như một chiếc lá khô héo đang rời ra từ cành cây giữa một bầu trời và vùng biển hệt một bức tranh hồng thủy đó. Song, mặc cho cơn bão vùi dập và làn sóng ghê rợn thế nào, nó vẫn cứ trôi đi an bình và không hề có dấu hiệu nghiêng ngả.
Alger Wilson đứng trên boong tàu trong khi đang nhìn vào cơn sóng lớn hệt như một ngọn núi. Không ai biết được anh đang nghĩ gì.
“Lại sắp đến Thứ Hai…” Anh thì thào với chính mình.
Thứ hai là ngày của Mẫu Thần Đại Địa, là khởi đầu cho một chuỗi tuần hoàn của sự phát triển và lụi tàn. Song nó lại mang một ý nghĩa khác đối với Alger. Bởi đó cũng là ngày thuộc về sự tồn tại bí ẩn luôn ẩn mình trong màn sương xám.
“Chí ít mình chưa bị phát điên…” Anh ngừng nhìn xung quanh trong khi bật ra nụ cười tự giễu.
Ngay lúc này, một trong những thủy thủ ít ỏi của ông nghiêng người qua và tôn kính hỏi, “Thưa đức giám mục, lần này chúng ta nên giương buồm đi đâu?”
Alger nhìn thoáng qua xung quanh và trả lời một cách bình tĩnh, “Lùng bắt ‘Kẻ Lắng Nghe’ của Cực Quang Hội.”
Khi sương mù dâng lên, cơn bão tan dần.
Trên một con thuyền buồm kỳ lạ có những khẩu đại bác lỗi thời đặt hai bên mạn sườn, một cậu bé tám hoặc chín tuổi với mái tóc vàng bồng bềnh đang sợ hãi nhìn lũ cướp biển ở chung quanh. Bọn chúng thật hỗn loạn, một vài trong số đó đang tận hưởng thùng bia, một vài thì vung vẩy cọng dây thừng, kẻ thì chửi rủa nhau và thậm chí còn đấm nhau.
Cậu bé quay người về nhìn vào gã đàn ông trong bộ đồ đen đang đứng dưới bóng tối, rồi lên giọng hỏi, “Bố ơi, mình đi đâu thế?”
Lần đầu tiên cậu gặp cha của mình là vào năm ngày trước. Ông ta tự nhận là một nhà mạo hiểm.
Nếu không phải vì bức sơn dầu có thể xác định được danh tính do người mẹ quá cố để lại và việc cô nhi viện cho phép ông ta vào, thì cậu chắc chắn đã không có ý định rời khỏi quê hương và đi theo người duy nhất tuy có cùng huyết thống nhưng xa lạ này.
Gã đàn ông trong bóng tối hạ thấp đầu và nhìn vào con trai của mình. Ông ta đáp với một thái độ thân thiện: “Jack à, bố đang mang con đến một vùng đất thần thánh, nơi Đấng Sáng Tạo từng cư ngụ.”
“Nó có phải vương quốc của Chúa không ạ? Nơi mà những kẻ phàm chúng ta cần phải đạt được ân xá của Chúa mới được phép vào…” Jack đã được mẹ dạy bảo cẩn thận và biết rất rõ về điều này. Cậu vừa thấy bất ngờ vừa thấy sợ hãi trước vấn đề đang được nói đến.
Gã đàn ông đứng dưới bóng tối để lộ ra một chiếc cằm có đường nét đẹp khó quên, như thể tác phẩm điêu khắc được đục đẽo bằng người thợ nghệ thuật lành nghề nhất.
Ông ta đặt tay lên tai và làm một tư thế như đang lắng nghe, và đáp bằng một tông giọng hoang tưởng: “Jack, nói ‘kẻ phàm’ là sai rồi. Đấng Sáng Tạo tạo ra thế giới này và tồn tại ở mọi nơi, trong mọi sinh vật sống. Cho nên, vạn vật đều có thần tính. Một khi thần tính đạt đến ngưỡng nhất định, mọi thứ có thể thành thiên sứ. Và bè lũ bảy tên thần giả mạo ngoài kia đều chỉ là những thiên sứ mạnh mẽ mà thôi. Chúng không phải thần.
“Nhìn đi, ta đang lắng nghe lời răn từ Đấng Sáng Tạo. Lời truyền dạy này thật phi thường làm sao! Sự sống chỉ đơn thuần là một hồi chu du của linh hồn. Vào khoảnh khắc linh hồn trở nên mạnh mẽ và cứng cáp, chúng ta sẽ có thể tìm ra được thần tính của mình và hấp thu thêm được nhiều hơn nữa…”
Jack chẳng thể nào hiểu nổi lời tường thuật khó hiểu của cha mình. Cậu lắc đầu và hỏi một câu mà từ đầu đến giờ vẫn chưa có cơ hội nói ra.
“Cha, con nghe từ Đức mẹ rằng, sau khi tạo ra thế giới này, Đấng Sáng Tạo tách ra thành vạn vật và không hề xuất hiện trong thực tại. Vậy thì vì sao lại có nơi cư ngụ của Ngài?”
Cậu bé khá lý trí so với một đứa trẻ độ bảy, tám tuổi.
Gã đàn ông có khuôn mặt như điêu khắc hoàn hồn. Ông ta quay đầu đi như thể để nghe thêm nhiều lời thầm thì.
Đột nhiên, ông ta quỳ xuống, đầu gối chạm vào sàn tàu, để lộ làn da dính đầy những dị vật màu đen. Tiếp đến, ông ta thay đổi sắc mặt, lấy tay cào vào đầu và thét lên trong đau đớn: “Bọn chúng nói dối!”
Sau bữa trưa, Klein quay lại Công ty bảo vệ Blackthorn sau khi lão Neil đã hứa mang anh đến khu chợ đen vào lần tới. Bây giờ anh đang phân vân giữa hai lựa chọn: đọc tài liệu ở văn phòng nhân viên và tập luyện năng lực, hoặc thừa dịp Dunn chưa về để tới câu lạc bộ nhập vai “Nhà Bói Toán”.
Trước lúc anh có thể đưa ra được quyết định, đội trưởng Dunn Smith đã bước vào phòng. Ông ta vẫn mặc trên mình bộ áo khoác Trench màu đen và đội mũ chóp nửa cao.
“Có tin tức gì mới không đội trưởng?” Ẩn trong câu hỏi đầy quan ngại của Klein là nỗi lo nghĩ về vị trí của cuốn bút ký gia tộc Antigonus.
Với đôi mắt màu xám không có chút mệt mỏi, Dunn trả lời: “Những chứng cứ hiện tại đều cho thấy cuốn sổ đó đang nằm trong tay Ray Bieber. Nhưng hắn ta đã hoàn toàn biến mất.
“Tôi đã thông báo việc này với các tiểu đội Kẻ Gác Đêm khác bằng điện tín. Yêu cầu họ phải chú ý kỹ lưỡng những trạm ga hơi nước và bến tàu. Lô hình của hắn ta cũng được gửi qua đường bưu điện từ chiều qua và sẽ có mặt trên bản in của nhiều mặt báo chính.”
“Nếu thời này mà có điện thoại, máy fax, camera an ninh hay dữ liệu lớn thì tốt biết mấy… Đáng tiếc, mình chỉ biết sử dụng. Còn nguyên lý hoạt động thì gần như mù mờ…” Klein thầm thở dài.
“Dù sao thì cũng coi như đã tìm được cuốn bút ký rồi. Tất cả đều nhờ có cậu đấy. Tất nhiên cần phải có thêm một vòng thủ tục xác nhận nữa. Tôi đã gửi điện tín đến giáo khu Backlund nhờ họ cử người hộ tống Vật Phong Ấn 2-049 tới đây. Nó từng là một vật phẩm nguy hiểm thuộc về nhà Antigonus và có thể giúp chúng ta biết được liệu Ray Bieber có phải là một hậu duệ hay không.”
“Vật Phong Ấn cấp 2 sao… Nguy hiểm… Cần sử dụng cẩn thận và có chừng mực…”
Klein rất muốn hỏi Vật Phong Ấn trông như thế nào, có năng lực gì đặc biệt, mức độ nguy hiểm ra sao, nhưng anh chợt nhớ rằng bản thân mình chưa đủ quyền lợi để biết. Thế là đành phải ngậm ngùi từ bỏ.
“Nguyện Nữ thần phù hộ chúng ta.” Klein gõ vào bốn điểm trước ngực, tạo thành vầng trăng tròn.
Dunn mở cửa văn phòng của mình, hơi gật đầu nói: “Nữ thần luôn bảo vệ chúng ta. Klein, chờ khi mọi việc được xác nhận xong, cậu sẽ được cất nhắc lên vị trí thành viên chính thức. Giá như cậu không chọn làm một ‘Nhà Bói Toán’ thì giờ đã có quyền theo Con Đường ‘Kẻ Không Ngủ’ rồi. Thật lòng mà nói, tôi vẫn còn ngạc nhiên trước lựa chọn của cậu. Tuy hình ảnh ‘Kẻ Nhặt Xác’ khiến người ta không mấy thiện cảm, nhưng cậu thấy Daly rồi đấy. Hẳn cũng biết ‘Người Thông Linh’ mạnh mẽ thế nào. ‘Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn’ cũng là một lựa chọn không tồi. Có lão Neil làm mẫu, cậu sẽ dễ dàng tránh được nguy cơ mất kiểm soát.”
Klein đã có sẵn lời đáp cho vấn đề này. Chỉ là Dunn chưa bao giờ hỏi tới, đến bây giờ mới tình cờ nói ra. Anh sắp xếp lại suy nghĩ rồi đáp: “Lựa chọn của tôi bắt nguồn từ việc ‘Nhà Bói Toán’ và ‘Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn’ đều là những Kẻ Phi Phàm đóng vai trò hỗ trợ. Họ không cần lúc nào cũng đối mặt với kẻ thù vì quá nguy hiểm. Thêm vào đó, cả ông và lão Neil đều bảo rằng trong lĩnh vực thần bí và siêu nhiên thì tò mò cùng thử nghiệm đều mang đến kết quả tệ hại. Vì vậy chữ ‘Dòm Ngó Bí Ẩn’ làm tôi thấy không ổn lắm… Ha ha, ông biết đấy, cách đây không lâu thì tôi cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường mà thôi. Thiếu lá gan là lý do duy nhất khiến tôi chọn con đường này.”
“Phải công nhận đây là một câu trả lời bất ngờ nhưng hợp lý.” Dunn xoa trán cười nhẹ.
Ông hơi xoay người rồi dùng con mắt xám nhìn Klein: “Từ giờ cứ tiếp tục tuần tra ngoài đường. Đừng chỉ giới hạn bản thân hoạt động quanh khu vực nhà Welch với phố Thiết Thập Tự nữa. Biết đâu… Biết đâu sẽ có lúc cậu cảm nhận được cuốn sổ tay và giúp chúng ta xác định được vị trí của Ray Bieber.”
“Vâng.” Klein nhận ra rằng mình không còn thấy lưỡng lự nữa.
Anh gửi lời tạm biệt đến Dunn và quay người lại, trong lòng bắt đầu đếm ngược.
Ba, hai…
“Chờ chút.” Dunn lớn tiếng gọi theo.
Klein quay đầu mỉm cười: “Còn gì nữa à đội trưởng?”
Dunn ho nhẹ và nói: “Chà. Cậu nên biết rằng những Kẻ Phi Phàm loại hỗ trợ cũng có lúc phải chiến đấu với kẻ thù. Mặc dù tôi nghe nói ‘Nhà Bói Toán’ có thể chủ động lẩn tránh được nguy cơ. Nhưng chúng ta không được lơ là. Cậu nhất định phải liên tục luyện tập khả năng xạ kích và cải thiện sức mạnh bản thân đấy.”
“Đây chính là điều tôi đang cố gắng làm.” Klein chỉ phía bên ngoài. “Tôi đi nhé.”
“Được rồi. Khoan, chờ thêm một phút nữa.” Dunn kêu Klein lại, vừa nghĩ vừa nói, “Có lẽ tôi phải cân nhắc tới việc thuê một gia sư dạy chiến đấu cho cậu. Tất nhiên, phải chờ sau khi cậu trở thành một thành viên chính thức đã.”
Klein “vâng” một tiếng trước khi cẩn thận hỏi lại: “Hết rồi ạ?”
“Ừ.” Nhìn đôi mắt thiếu niềm tin của Klein, Dunn lắc đầu cười trước khi nhấn mạnh: “Thực đấy, không còn gì nữa đâu.”
Lúc này, Klein mới đi qua vách ngăn phòng. Anh chào tạm biệt Rozanna và bà Orianna rồi hướng đến câu lạc bộ bắn súng để luyện tập trong chốc lát. Kế tiếp, anh lang thang cả tiếng đồng hồ, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà đội trưởng giao cho.
Sau khi hoàn thành hết những việc này, Klein đến câu lạc bộ bói toán và gặp lại Angelica xinh đẹp đang nhàn rỗi ngồi đọc tạp chí.
“《 Gia Đình 》...” Klein âm thầm đọc tên tờ báo, chống gậy bước tới và chào bằng một nụ cười: “Buổi chiều tốt lành, cô Angelica.”
“Chào buổi chiều, anh Moretti.” Angelica không vội mà đặt cuốn tạp chí xuống. Cô ấy đứng dậy và nói: “Hôm qua, không lâu sau khi anh vừa rời khỏi, anh Glacis đã trở lại đây. Anh ấy chỉ vừa mới khỏi bệnh.”
Klein thở phào nhẹ nhõm và cười: “Quả là một việc đáng để ăn mừng.”
Angelica đang âm thầm quan sát Klein nghe thế bèn hạ thấp giọng và tò mò hỏi: “Anh Glacis bảo rằng anh là một bác sĩ rất rất rất kỳ diệu phải không?”
Klein nhìn vào người phụ nữ đối diện, nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề.
“Cái gì làm cô nghĩ tôi là một bác sĩ vậy? Đến tôi còn không biết đấy…” Anh nhủ thầm.
(đang cập nhật)