Hành lang bên ngoài cửa sổ bị bịt kín, tường đá lạnh như băng, còn căn phòng thì được chiếu sáng bằng những ngọn đèn vàng rực rỡ. Dư âm lời Dunn Smith lượn lờ trong hoàn cảnh ấy, giáng từng nhát vào trái tim Klein, khiến anh tạm thời không nói nên lời.
Thấy Klein im lặng, Dunn lắc đầu cười.
"Rất thất vọng đúng không? Kẻ Phi Phàm không giống với những gì cậu tưởng tượng đâu. Nguy hiểm luôn song hành cùng chúng ta."
"Có được phải có mất." Khi hồi phục từ cú sốc vừa rồi, Klein châm chước đáp lại.
Anh quả thực không thể ngờ được rằng bên dưới sự vinh quang và vượt xa người thường của Kẻ Phi Phàm lại tiềm ẩn mối tai họa ngầm như thế. Có lẽ bởi anh chỉ đang nghe mô tả chứ chưa được tận mắt chứng kiến. Hay cũng có thể do bản thân anh đã bị cuốn vào vòng lốc xoáy này, bất cứ lúc nào cũng có thể vướng phải một sự kiện kỳ dị không chừng, nên những cảm xúc như bất an, lo lắng, sợ hãi trong anh đã hạ thấp đến mức độ có thể kiểm soát được.
Đương nhiên, chuyện nảy sinh ý định lùi bước là không thể tránh khỏi; nó cứ quẩn quanh và không chịu rời đi.
"Không tồi. Rất chín chắn, rất lý trí..." Dunn uống cạn cốc cà phê rồi bổ sung thêm. "Ngoài ra, Kẻ Phi Phàm cũng không mạnh mẽ như cậu nghĩ. Kẻ Phi Phàm có Danh Sách thấp, hử, tại sao chúng ta lại dùng 1 để đại diện cho cấp cao nhất và 9 cho cấp thấp nhất? Điều này quả thực trái ngược với trực giác và logic. Danh Sách thấp mà chúng ta thường đề cập để chỉ phẩm cấp thấp, chữ số cao. Chúng là điểm khởi đầu của Chuỗi Danh Sách.
Ừm, tôi vừa nói đến đâu nhỉ? Phải rồi, Kẻ Phi Phàm không hề mạnh như cậu tin. Sức mạnh của Kẻ Phi Phàm ở Danh Sách thấp còn kém cả súng ống chứ đừng nói đến đại bác. Họ chỉ kỳ diệu hơn, khó đề phòng hơn súng ống đạn pháo trong một số phương diện thôi. Nếu sau này cậu có cơ hội trở thành Kẻ Phi Phàm thì nhất định phải cân nhắc kỹ những gì tôi đã nói hôm nay, đừng đưa ra quyết định hấp tấp.”
Klein nở một nụ cười tự giễu.
"Tôi còn không biết khi nào mình mới có cơ hội đấy?"
Nếu có, anh nghĩ mình sẽ không bỏ lỡ nó. Tình huống uống nhầm ma dược khác, ma dược thứ hạng cao trong Danh Sách có thể dễ dàng né tránh. Tai họa ngầm chủ yếu là nằm ở bản thân ma dược. Đó có thể là những ảnh hưởng tinh vi hoặc nghe được, nhìn được ‘hiểm nguy’ chưa biết khi linh cảm tăng lên.
Đối với cái trước, anh có thể tham khảo kinh nghiệm từ người đi trước. Chỉ cần anh không nôn nóng bộp chộp thăng cấp, nắm giữ tốt lực lượng thì xác suất mất khống chế hẳn sẽ tương đối thấp. Vì giải quyết mối nguy mà anh đang phải đối mặt, vì tìm cách xuyên không trở về, anh mới phải tìm hiểu tinh túy của thần bí học, mới đi nước này chứ chưa hề nhắm đến ‘vị trí’ ở Danh Sách cao. Nếu quả thật dễ bị mất khống chế thì mình sẽ không thăng cấp nữa, ở lại Danh Sách ban đầu, dựa vào kiến thức học được để lên kế hoạch ‘về nhà’ là được.
Những tai họa ngầm đằng sau không cần nhắc đến. Klein vẫn nhớ như in ký ức về những tiếng nỉ non khiến mình gần như phát điên, đầu muốn vỡ tung trong nghi lễ đổi vận. Dù không trở thành Kẻ Phi Phàm thì vẫn phải đối mặt với nó. Nếu đã vậy, chi bằng nắm giữ sức mạnh để tự vệ lại.
Với suy nghĩ này, Klein cảm thấy rằng ưu điểm vượt xa nhược điểm. Nó khiến những ý nghĩ lùi bước trong lòng anh biến mất hơn nửa.
Dunn cầm lại chiếc tẩu của mình, đôi mắt xám ánh lên sự vui vẻ.
"Đối với vấn đề này, tôi không thể đưa ra câu trả lời chính xác cho cậu được. Nếu muốn trở thành Kẻ Phi Phàm, một là cậu phải đóng góp đủ công lao. Biết đâu ngày mai cậu có thể đọc hiểu được tài liệu cổ quan trọng hoặc ngày kia cậu sẽ cung cấp cho chúng tôi những ý tưởng có ích cho vụ án thì sao. Hai, nó còn phụ thuộc vào quyết định của cấp trên, cái này thì không ai dám đảm bảo được.
Tốt, tôi tin rằng bây giờ cậu đã biết khá nhiều về Kẻ Phi Phàm, sẽ không đưa ra lựa chọn vội vàng trong tương lai. Bây giờ, tôi sẽ giới thiệu về công việc của nhân viên văn phòng thuộc tiểu đội Kẻ Gác Đêm." Anh đứng lên, dạo bước tới cửa, chỉ vào hướng ngược với ‘Cổng Chianese’ và nói, “Chúng tôi có một nhân viên kế toán, một nhân viên phụ trách việc mua sắm nhu yếu phẩm, thu nhận vật tư từ Giáo Hội và Sở cảnh sát kiêm tay đánh xe. Họ đều là chuyên gia, không cần luân phiên nên có thể nghỉ vào cuối tuần.
Ba nhân viên văn phòng còn lại là Rozanne, Bredt và Lão Neil. Công việc của họ bao gồm: tiếp khách, dọn dẹp văn phòng, viết hồ sơ vụ án, lên Danh Sách đồ vật cần trình báo. Họ cũng làm cả việc trông coi kho vũ khí, vật liệu và lưu trữ tài liệu lịch sử, ghi chép lại những người ra vào, lấy và trả lại vật phẩm. Mỗi người trong số họ sẽ thay phiên nhau nghỉ một ngày trong tuần, trừ Chủ nhật. Việc trực đêm và nghỉ thay ca ngày nào sẽ do họ tự thỏa thuận với nhau."
“Công việc của tôi giống như mấy người Rozanne?" Gạt những suy nghĩ liên quan tới Kẻ Phi Phàm sang một bên, Klein bắt đầu tập trung xác định trách nhiệm công việc bản thân.
"Không, cậu thì không cần. Cậu là một người chuyên nghiệp mà," Dunn cười nói. "Cậu hiện có hai nhiệm vụ. Đầu tiên, hãy đi dạo phố vào mỗi buổi sáng hoặc buổi chiều. Trọng điểm là những con đường khác nhau từ nhà cậu đến dinh thự Welch."
"Ể?" Klein chết lặng.
Đây là công tác gì vậy?
Rất chuyên nghiệp đây sao?
Dunn đút tay vào túi áo khoác đen và nói, "Sau khi xác nhận rằng cậu thực sự đã mất ký ức, vụ án Welch và Naya xem như kết thúc. Tương tự, cuốn sổ tay của gia tộc Antigonus bị coi là biến mất hoàn toàn. Chúng tôi hoài nghi cậu đã giấu nó ở đâu đó trên đường về nhà, cho nên trong nhà cậu mới không có đầu mối nào. Đây cũng có thể là lý do vì sao cậu tự sát tại nhà chứ không phải ở hiện trường.
Tuy cậu đã bị thần bí ảnh hưởng, quên mất đoạn hồi ức ấy, nhưng linh hồn và bộ não con người rất kỳ diệu có thể lưu trữ lại dấu vết. Dẫu Daly không tìm ra chúng bằng năng lực Người Thông Linh, nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại. Có lẽ cậu sẽ có cảm giác déjà vu khi đến một địa điểm quen thuộc hoặc nơi quan trọng nào đó.”
Đó là những gì chúng tôi muốn có."
"Hiểu rồi." Klein đã được khai sáng.
Suy đoán về tung tích của cuốn sổ của Kẻ Gác Đêm thực sự rất hợp lý.
Trong số những người liên quan, chỉ mình là người duy nhất còn sống, chỉ có mình mới có đủ thời gian cùng động cơ để mang cuốn nhật ký đi rồi giấu nó trên đường về!
"Nếu có thể tìm thấy cuốn sổ đó, tôi chắc cậu sẽ có đủ công lao để trở thành Kẻ Phi Phàm,” Dunn khích lệ, gián tiếp tiết lộ tầm quan trọng của cuốn nhật ký.
“Tôi mong là vậy.” Klein gật đầu.
Dunn lại đổi chủ đề.
"Thứ hai, cậu sẽ được nghỉ một ngày trong tuần. Tạm thời, cậu có thể tự mình chọn ngày. Nếu cậu không ra ngoài thì hãy đến kho vũ khí, đọc những tài liệu lịch sử, điển cố mà chúng tôi đã bảo tồn. Đây là công việc của một chuyên gia lịch sử. Khi nào xem xong, cậu sẽ bắt đầu thay phiên cùng lão Neil và những người còn lại."
"Được rồi, không thành vấn đề." Klein thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này không quá khó khăn...
Lúc này, Dunn hơi xoay người, chỉ về phía cánh cổng màu đen có khắc bảy dấu hiệu linh thiêng ở phía ngược lại.
"Đây là ‘Cổng Chianese’, được đặt theo tên Đức Tổng Giám mục Chianese, người sáng lập hệ thống Kẻ Gác Đêm hiện đại. Dưới các nhà thờ trung tâm ở mỗi thành phố lớn đều có một cái.
Nó được các thành viên chính thức Kẻ Gác Đêm trông coi. Bên trong có ít nhất hai 'Người Canh Gác' thuộc nội bộ Giáo Hội cùng vô số cạm bẫy. Tuyệt đối không được đến gần nó. Nếu không, vận rủi sẽ ập đến với cậu. "
"Nghe có vẻ lợi hại." Klein bày tỏ cảm nghĩ.
"Trong đó được chia thành một vài khu vực để lưu trữ một số phương pháp điều chế ma dược của một số Danh Sách nhất định và các vật liệu thần kỳ. Nó cũng được dùng để tạm giam những kẻ dị giáo, Dị chủng, tín đồ tà giáo và thành viên tổ chức bí mật. Haha, cuối cùng họ sẽ được gửi đến Thánh đường," Dunn thuận miệng giới thiệu.
Thánh đường? ‘Giáo đường Ninh Tĩnh’, trụ sở chính của Giáo Hội Nữ thần Đêm Đen ở quận Lẫm Đông, phía bắc vương quốc? Klein khẽ gật đầu như thể đang mải suy tư.
"Ngoài ra, bản sao các loại tài liệu lịch sử và sách cổ được phân loại cũng được đặt tại đây. Khi cậu đạt được quyền hạn cao hơn thì sẽ có cơ hội đọc chúng." Dunn do dự một lúc mới nói thêm. "Tầng ngầm sau ‘Cổng Chianese’ còn có Vật Phong Ấn."
"Vật Phong Ấn?" Klein nghiền ngẫm những từ này.
Nó nghe giống một danh từ riêng.
"Trong quá trình sưu tầm và thu hoạch vật liệu phi phàm, chúng tôi luôn tìm được những thứ rất trọng yếu hoặc rất thần kỳ, có thể mang lại thiệt hại cực lớn nếu chúng rơi vào tay kẻ xấu. Cho nên chúng thường được giữ bí mật nghiêm ngặt và được trông coi cẩn thân. E rằng bản thân chúng tôi cũng chỉ được sử dụng chúng trong những tình huống đặc biệt. Chưa kể…” Đến đây, Dunn dừng lại một chút mới nói, “Chưa kể, trong số ấy có những thứ vô cùng đặc biệt. Chúng có đặc tính ‘sống’ nhất định, có thể dụ dỗ người canh gác, gây ảnh hưởng đến chung quanh, cố gắng bỏ chạy hoặc gây ra hậu quả thảm khốc, nên nhất định phải bị kiểm soát chặt chẽ.”
"Thật kì diệu," Klein cảm khái nhận xét.
"Tổng bộ Kẻ Gác Đêm đã chia các Vật Phong Ấn này thành bốn cấp độ. Cấp 0 có nghĩa là ‘Cực kỳ nguy hiểm, độ chú trọng cao nhất, tính bảo mật cao nhất, cấm dò la, cấm nói ra, cấm miêu tả, cấm nhìn trộm và chỉ có thể phong ấn trong tầng hầm của Thánh đường, " Dunn mô tả chi tiết. "Cấp 1 là ‘Cực kỳ Nguy hiểm, có thể sử dụng hạn chế. Cấp bậc giữ bí mật từ giám mục giáo phận hoặc phó tế Kẻ Gác Đêm trở lên. Nhà thờ trung tâm của trụ sở giáo phận như Beckland có thể lưu trữ một đến hai hiện vật. Vật thừa nhất định phải giao cho Thánh đường.
"Cấp 2 là ‘Nguy hiểm, có thể sử dụng cẩn thận và có chừng mực’. Cấp bậc giữ bí mật từ giám mục và đội trưởng tiểu đội Kẻ Gác Đêm trở lên. Nhà thờ trung tâm ở các thành phố khác nhau có thể lưu trữ từ ba đến năm hiện vật. Những cái khác sẽ được giao cho Thánh đường hoặc trụ sở giáo phận. Cấp 3 tức ‘Nguy hiểm nhất định, cần sử dụng cẩn thận’. Chỉ được sử dụng cho những hoạt động yêu cầu ba người trở lên… Cấp bậc giữ bí mật là thành viên chính thức của Kẻ Gác Đêm.”
"Về sau, cậu sẽ thấy các tài liệu tương ứng. Thông qua các con số, cậu có thể hiểu chúng đại diện cho điều gì. Ví dụ, 2-125 có nghĩa là đó là Vật Phong Ấn cấp độ Nguy hiểm số 125."
Khi Dunn đang nói, ông đột ngột quay về phòng của mình, lôi ra một tờ giấy từ từ ngăn kéo dưới cùng.
"Nhân tiện, cậu xem qua cái này đi. Ba năm trước, một tổng giám mục mới được bổ nhiệm đã mất khống chế. Vì một lý do nào đó, hắn ta đã vượt qua các cấp độ bảo vệ khác nhau, cướp một Vật Phong Ấn cấp 0 và biến mất một cách bí ẩn. Nhớ hình ảnh này đấy. Nếu cậu phát hiện ra, đừng kinh động hay làm phiền hắn mà hãy trở về báo cáo ngay lập tức. Nếu không thì một nghìn phần trăm là cậu sẽ hy sinh vì nhiệm vụ."
"Hả?" Klein nhận tờ giấy. Không có tiêu đề trên đó, chỉ là một bức ảnh đen trắng với vài dòng chữ.
"Ince Zangwill, nam, bốn mươi tuổi. Cựu tổng giám mục. Sau khi thất bại trong việc thăng cấp Người Giữ Cửa, ông ta đã bị ma quỷ dụ dỗ và tha hóa thành kẻ ác, mang theo Vật Phong Ấn 0-08 lẩn trốn. Đặc điểm cụ thể là…"
Trên tấm ảnh, Ince Zangwill đang mặc một chiếc áo choàng giáo sĩ toàn màu đen với hàng cúc hai bên. Bên dưới chiếc mũ mềm là tóc màu vàng sẫm cùng con ngươi xanh tối đến nỗi gần như đen. Hắn có chiếc mũi cao, đôi môi mím chặt, khuôn mặt hệt như một bức tượng điêu khắc cổ điển, không có lấy một nếp nhăn nào. Điều làm người ta chú ý nhất là một bên mắt bị mù.
"Mô tả về kẻ sa đọa rất tỉ mỉ, nhưng Vật Phong Ấn lại chỉ có tên mã..." Klein đưa ra ấn tượng đầu tiên của mình.
“Vì lẽ đó, nó mới là cấp bậc giữ bí mật cao nhất. Thông cáo lùng tìm Vật Phong Ấn số 0-08 đều được truyền miệng, chứ không viết thành chữ. Với cả, chỉ có vài thông tin về nó." Dunn thở dài nói. "0-08 có vẻ ngoài giống một cây bút lông thông thường, nhưng nó không cần mực để viết. Chỉ vậy thôi."
Dunn không tiếp tục đi sâu hơn vào chủ đề. Lần theo sợi dây chuyền vàng trên chiếc áo khoác đen, ông rút ra một chiếc đồng hồ bỏ túi tuyệt đẹp cùng màu, mở nắp và nhìn thoáng qua trước khi chỉ ra bên ngoài.
"Những gì cần nói, tôi đã nói xong. Cậu hãy tới kho vũ khí bên kia tìm lão Neil, nhờ ông ấy chuẩn bị cho cậu các tài liệu cần đọc. Đó không phải một nhân viên văn phòng bình thường. Ông từng là thành viên chính thức, nhưng do tuổi cao, không được thăng cấp, tình hình thân thể không tốt, nên không thích hợp đi xử lý các sự kiện nữa. Hơn nữa ông ấy cũng không muốn chuyển vào làm Người Canh Gác trong nội bộ hay về nhà tĩnh dưỡng mà chỉ muốn làm bạn với các tài liệu và sách cổ.”