Thực ra tôi còn chẳng biết cuốn sổ ấy bị hủy hay là bị giấu đi nữa là… Nhưng có thể suy luận ngược lại một chút, nếu như muốn tiêu hủy nó thì hoàn toàn có thể hủy ngay tại chỗ, chứ không cần phải để cho tôi mang đi rồi mới hủy… Trước vấn đề mà Leonard nêu ra, Klein ngay lập tức chuyển sang chế độ ‘thám tử bàn phím’. Anh cân nhắc nói.
“Có lẽ sự tồn tại không xác định mà tôi, Welch và Naya đã dính dáng tới vừa thích hưởng thụ sinh mệnh được ‘hiến tế’ cho nó, lại vừa hy vọng chuyện tương tự sẽ phát sinh. Cho nên trong tình huống ‘sự kiện tự sát’ chắc chắn sẽ bị phát hiện, nó đã khiến tôi mang giấu cuốn sổ đi để chuẩn bị cho lần ‘hưởng thụ’ thứ hai. Chỉ là không biết trong quá trình đã xảy ra vấn đề gì, cuối cùng tôi đã không tự sát thành công.”
Klein đã đưa ra phỏng đoán hợp lý nhất, dựa theo như những bộ phim điện ảnh, bộ phim truyền hình, tiểu thuyết cũng như tài liệu có liên quan đến nghi lễ thờ cúng tà ác mà anh từng nhìn thấy ở kiếp trước.
Anh cũng biết rất rõ vấn đề đã xảy ra trong quá trình là gì. Đó chính là ‘biến số’ mang tên kẻ xuyên việt như mình.
“Lời giải thích hay đấy. Nhưng tôi nghĩ có lẽ còn có một khả năng nữa, ấy là Welch và Naya đã tự hiến tế mạng mình giúp vị tồn tại bí ẩn kia có thể giáng lâm. Quyển sổ đó là vật chứa hoặc nơi dựng dục tà ác. Để anh mang nó đi giấu là bởi lo lắng rằng chúng ta sẽ phát hiện và phá hủy nó trước khi nó được ‘sinh ra’, trước khi nó trở nên ‘mạnh mẽ’.” Leonard Michell đưa ra một khả năng khác.
Anh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Klein, rồi mỉm cười.
“Tất nhiên. Biết đâu cuốn sổ tay đã bị hủy rồi cũng nên. Lý do là để che giấu nội dung bên trong, che giấu vật chứa hoặc thứ thai nghén tà ác chân chính. Nếu thế thì việc anh tự sát không thành đã có lời giải đáp rồi đấy.”
Ý gì đây? Nghi ngờ mình sao? Nghi ngờ cơ thể nguyên chủ là một vật chứa hoặc nơi thai nghén cái ác? Không, thứ đang ở trong này là một người xuyên không… Từ “thai nghén” coi như cũng đúng… Klein ngẩn ra, vừa âm thầm chửi bậy vừa cân nhắc lời nói.
“Tôi sẽ không thanh minh cho bản thân. Dù sao tôi thực sự đã mất đi ký ức lúc đó. Nhưng cả đội trưởng và cô Daly đều xác nhận tôi không có vấn đề rồi. Trò đùa của anh không hay ho gì đâu.”
“Tôi chỉ đang tìm tòi một khả năng khác mà thôi, cũng có thể vị tồn tại không rõ đó khi giáng lâm đã bị tấn công nên anh mới tự sát không thành. Chúng ta phải tin rằng Nữ Thần lúc nào cũng che chở lấy chúng ta.” Leonard bật cười rồi chuyển chủ đề. "Buổi chiều có phát hiện gì không?"
Cuộc nói chuyện vừa rồi cùng những lần trao đổi trước đó đã khiến Klein rất đề phòng Leonard. Song anh vẫn trả lời một cách thản nhiên.
“Không. Xế chiều mai tôi sẽ thử đổi sang một con đường khác.”
Anh chi tay vào vách ngăn và nói.
“Tôi phải tới kho vũ khí để lĩnh đạn.”
Câu lạc bộ Bắn súng sẽ mở đến chín giờ tối, dù sao nó có rất nhiều hội viên chỉ rảnh sau khi tan tầm.
“Nguyện Nữ Thần che chở cho anh.” Leonard cười, vẽ ra một vòng tròn tượng trưng cho mặt trăng đỏ rực trước ngực mình.
Anh đưa mắt nhìn Klein đi qua vách ngăn, nghe tiếng anh ta bước xuống cầu thang. Nụ cười dần biến mất trên gương mặt Leonard. Đôi mắt xanh biếc đong đầy nỗi nghi hoặc.
Đoạn, anh thì thầm một điều gì đó bằng giọng có chút không hài lòng.
…
Sau khi xuống cầu thang, Klein đi dọc theo hành lang được chiếu sáng bằng ánh đèn khí rồi rẽ vào kho vũ khí, vật liệu và tài liệu lịch sử.
Phía sau cánh cửa sắt mở toang, Rozanne tóc xù đứng trước chiếc bàn dài đang trò chuyện với một người đàn ông trung niên có bộ râu đen rậm rạp và đội mũ dạ cao.
“Chào buổi chiều. Không. Chào buổi tối. Chỗ này lúc nào cũng giống như nửa đêm vậy. Klein, tôi nghe lão Neil nói rằng anh đã trở thành một Kẻ Phi Phàm? Tên Nhà Bói Toán gì đó phải không?” Rozanne nghiêng đầu và nhanh miệng hỏi, không hề che giấu sự hiếu kỳ và quan tâm của mình.
Klein mỉm cười gật đầu.
"Chào buổi chiều, cô Rozanne. Dẫu nơi này luôn luôn là buổi đêm, nhưng nó lại có thể khiến người ta cảm thấy thanh thản. Miêu tả ban nãy của cô không đúng cho lắm. Phải nói rằng tôi đã uống ma dược có tên là ‘Nhà Bói Toán’ mới đúng.”
“Anh rốt cuộc vẫn chọn trở thành một Kẻ Phi Phàm…” Rozanne thở dài rồi im lặng.
Klein nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, lễ phép hỏi. "Anh đây là?"
Một thành viên khác của Kẻ Gác Đêm hay là một trong hai viên chức khác mà mình chưa gặp?
Rozanne mím môi nói, "Đây là Bredt, đồng nghiệp của chúng ta, đang muốn đổi lịch trực với tôi để xin nghỉ vào tối ngày mốt. Anh ấy dự định sẽ tới nhà hát lớn ở khu Bắc xem ‘Kẻ Ngạo Mạn’ cùng vợ nhân dịp kỷ niệm mười lăm năm ngày cưới. Quả là một quý ông lãng mạn mà.”
Bredt mỉm cười. Anh vươn tay rồi nói. "Có cô Rozanne đây thì mọi chuyện không cần phải nhắc lại nữa. Chào anh, Klein. Tôi không ngờ anh sẽ nhanh chóng trở thành Kẻ Phi Phàm như vậy. Tôi thì, có lẽ chẳng bao giờ có được dũng khí ấy.”
“Có lẽ là bởi, người không biết thì không sợ thôi.” Klein tự giễu một câu rồi bắt tay với đối phương.
“Đó cũng không phải chuyện xấu.” Bredt lắc đầu cười. “Tôi từng nghe một Kẻ Phi Phàm hấp hối nói rằng đừng bao giờ tìm tòi hay nghiên cứu những thứ kỳ quái và nguy hiểm. Biết càng ít, sống càng lâu.”
Đúng lúc đó, Rozanne xen vào.
“Klein, đừng để ý tới mấy điều đó. Tôi nghe lão Neil nói rằng ‘Nhà Bói Toán’ của anh thiên về hướng hỗ trợ nên sẽ khá an toàn, chỉ cần anh không cố gắng kết nối với mấy vị tồn tại bí ẩn là được. Mà sao anh lại ăn mặc thành cái dạng này vậy? Trông chẳng có chút ‘quý ông’ nào hết! Anh đến đây làm gì?”
"Tôi đến để lĩnh ba mươi viên đạn hôm nay." Klein không đáp lại câu hỏi đầu tiên của Rozanne.
Anh tin rằng cô nương này sẽ nhanh chóng quên chuyện đó thôi.
"Tốt thôi." Rozanne chỉ vào bàn và nói, "Bredt, giao cho anh hết đấy. Hẳn anh đã biết chỗ để chìa khóa và đạn ở đâu rồi. Ôi, lão Neil thật keo kiệt. Ông ấy thậm chí còn không để lại cà phê xay tay. Rõ ràng ông ấy đã hứa rằng hôm nay sẽ cho tôi uống đến khi chán mới thôi mà…”
Trong lúc cô còn đang lải nhải, Klein đã nhận được số đạn. Hai người cùng rời khỏi lòng đất, đến đường Zouteland thì mới chia tay. Một người đi xe công cộng về nhà trong khi người kia bước vào Câu lạc bộ Bắn súng.
Pằng! Pằng! Pằng!
Cầm súng, nhấc cánh tay lên, bắn, mở ổ xoay, đổ vỏ đạn ra, nhét đạn vào — Klein lặp đi lặp lại quá trình này để làm quen và tạo phản xạ bắn.
Đương nhiên, anh cũng nghỉ ngơi vài lần để xem xét, tổng kết và chỉnh sửa.
Luyện tập xong, anh sử dụng sân bắn làm các động tác cần vận động nhiều như chống đẩy, cố gắng rèn luyện thân thể, nâng cao thể lực.
Klein làm xong tất cả những việc trên rồi ngồi lên xe ngựa công cộng không theo tuyến cố định về nhà. Lúc này anh mới nhận ra rằng giờ đã gần bảy giờ, trời đã tối từ lâu.
Khi Klein đang định đi đến chợ hoặc qua bên đường mua nguyên liệu nấu bữa tối thì thấy cửa mở ra, Melissa đã trở lại với chiếc túi đựng đầy văn phòng phẩm và sách vở của mình.
Ngoài ra, cô còn cầm theo không ít đồ ăn.
"… Em nghĩ hôm nay anh và Benson sẽ về nhà khá trễ. Cho nên sáng nay trước khi đi thì em có lấy 1 Saule ở chỗ mấy anh hay cất tiền.” Trông thấy ánh mắt nghi hoặc từ anh trai, Melissa giải thích bằng giọng nghiêm túc thường ngày.
“Nếu em đã cầm tiền rồi thì sao không ngồi xe công cộng tới trường?” Những lời đó đã nhắc Klein nhớ về chuyện sáng nay.
Melissa hơi cau mày nói.
“Tại sao em phải ngồi xe ngựa công cộng chứ? Từ đây đến trường sẽ mất 4 Penny, cả đi cả về là 8 Penny. Nếu tính cả anh và anh Benson nữa thì mỗi ngày chúng ta sẽ tiêu hết 24 Penny chỉ để đi xe ngựa công cộng, ròng rã 2 Saule đó. Một tuần, ừm, không tính Chủ nhật thì sẽ là 12 Saule, sắp bằng tiền thuê nhà rồi!”
Dừng dừng dừng! Đừng khoe khả năng toán học của em nữa… Klein thích thú hạ tay xuống.
Melissa dừng lại, rồi nói thêm, "Em đi bộ đến trường cũng tốt mà. Thầy nói ai cũng cần phải rèn luyện thường xuyên. Hơn nữa em còn có thể nhặt được một số linh kiện hỏng hóc trên đường.”
Klein cười khúc khích và đáp.
“Vậy chúng ta hãy làm phép toán một lần nữa nhé. Chi phí đi xe ngựa công cộng là 12 Saule. Tiền thuê nhà là 12 Saule 3 Penny. Tổng cộng là 1 Bảng, 4 Saule và 3 Penny. Tiền lương của Benson đủ để thanh toán cho khoản ấy, còn thừa lại kha khá nữa là đằng khác. Đúng rồi, anh ấy đã nhận lương từ tuần trước… Còn anh, mỗi tuần anh có thể kiếm được 1 Bảng 10 Saule. Cho dù chúng ta ngày nào cũng ăn thịt, trả cho đủ thứ chi phí khác như ga, than, gỗ, gia vị và ăn trưa tiết kiệm thì vẫn đủ dư dả. Thậm chí chúng ta còn có thể đăng ký báo hàng sáng với giá 1 Penny mỗi ngày nữa.”
Sau hai tháng, anh sẽ trả xong khoản lương ứng trước. Khi đó anh sẽ có đủ tiền để mua quần áo mới cho em và anh Benson rồi.”
“Nhưng… nhưng… nhưng chúng ta cũng phải tính đến trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Melissa kiên quyết không thay đổi quan điểm.
Klein mỉm cười nhìn em, nói, "Vậy thì, chúng ta có thể ăn ít thịt hơn. Em không cảm thấy dành 50, không, 10 phút trên đường là chuyện rất lãng phí thời gian sao? Em hoàn toàn có thể sử dụng chừng ấy thời giờ để đọc nhiều hơn, suy nghĩ nhiều vấn đề khác giúp nâng cao thành tích của mình.
Với điều đó, Melissa có thể tốt nghiệp bằng xuất sắc và tìm được công việc có mức lương tốt rồi. Khi ấy thì đâu cần phải lo gì nữa?”
“...”
Klein phải phát huy kinh nghiệm tranh luận với người khác trên các diễn đàn mới thuyết phục được Melissa, khiến em đồng ý đi xe ngựa công cộng tới trường.
Phù, cuối cùng cũng lừa được, không, sao lại dùng từ lừa được chứ, cái này gọi là dùng lý lẽ để thuyết phục người khác mới đúng… Klein oán thầm một câu rồi nhận lấy đồ ăn trong tay Melissa. Anh thở dài nói.
“Ngày mai em nhớ mua thịt bò hoặc thịt dê, gà nhé… Ăn no, ăn khỏe thì mới có thân thể khỏe mạnh và đầu óc thông minh để ứng phó với việc học hành vất vả được.”
Chỉ cần nói thôi đã muốn chảy nước miếng rồi…
Melissa mím môi. Sau vài giây im lặng, cô đáp, "Vâng."
...
Sáng hôm sau.
Sau khi đảm bảo rằng Melissa đã lên xe công cộng, Klein và Benson tách ra ở đầu phố, từng người đi đến công ty của mình.
Lúc Klein bước vào cửa, anh đã thấy lão Neil và Rozanne đang tán gẫu bên bàn tiếp tân. Người trước vẫn mặc chiếc áo choàng đen cổ điển, không quan tâm đến ánh nhìn của người khác. Người sau đã thay một chiếc váy màu kem giản dị.
"Chào buổi sáng, lão Neil, cô Rozanne." Klein ngả mũ chào.
Lão Neil ném anh một cái nhìn bỡn cợt.
"Chào buổi sáng. Tối qua, cậu đã không nghe được điều gì không nên nghe chứ?”
"Không có. Tôi ngủ rất ngon." Klein cảm thấy khá kỳ lạ trước câu hỏi ấy.
Anh chỉ có thể cho rằng do linh cảm của mình còn chưa đủ cao…
"Haha, đừng bận tâm làm gì. Kỳ thật thì nó cũng rất khó để nghe được." Lão Neil chỉ tay về phía vách ngăn, "Hãy đến kho vũ khí đi. Sáng nay, chúng ta sẽ tiếp tục chương trình học về thần bí học."
Klein hơi gật đầu. Anh đi theo lão Neil xuống cầu thang và đến kho vũ khí để thay thế Bredt, người đã trực đêm qua.
"Hôm nay chúng ta sẽ học gì?" Klein tò mò hỏi.
Lão Neil ừ một tiếng thật dài rồi nói.
"Kiến thức cơ sở và phức tạp. Có điều trước đó, lão sẽ dạy cậu một kỹ xảo thú vị.”
Ông chỉ vào sợi dây chuyền bạc cuốn quanh cổ tay mình, ở đầu sợi xích có treo một viên thủy tinh màu trắng tinh khiết.