“Không sao”, Tiêu Định Bân liếc nhìn anh ấy rồi rảo bước rời đi.
Triệu Tấn Tây tò mò hỏi: “Ban nãy cậu bị làm sao mà sắc mặt lạ thế?”
“Cậu Tiêu không cần ạ?”
Triệu Tấn Tây ngẫm nghĩ rồi nói: “Không, chúng tôi lớn lên từ nhỏ với nhau, tôi hiểu cậu ấy nhất, từ bé cậu ấy đã không thích mấy thứ này”.
“Thế ban nãy, anh có ngửi thấy mùi thuốc trên người anh ấy không?”
“Mùi thuốc?”, Triệu Tấn Tây khịt khịt mũi: “Không, à đúng rồi…”
Triệu Tấn Tây chợt nghĩ đến điều gì đó rồi nói: “Cháo mà tôi ăn hồi sáng có thuốc bắc, chắc mùi thuốc mà anh nói là mùi đó”.
“Nhưng trên người anh không có mùi”.
Hoắc Kình nhìn Triệu Tấn Tây rồi cẩn thận hỏi: “Vợ sắp cưới của anh Tiêu là cô cả nhà họ Dư, hay cô ấy biết về thuốc?”
“Biết cái con khỉ, chỉ là cái bình hoa thôi, nhưng nhà họ Dư có một đầu bếp rất giỏi, còn biết vài vị thuốc”.
Hoắc Kình: “Đầu bếp ư? Tên gì thế?”
Triệu Tấn Tây vừa định trả lời thì có một người làm đến nói: “Anh Triệu, cậu chủ bảo anh đến đón tiếp vài vị khách hộ, hình như là mấy cậu chủ nhà họ Phó và Cố. À, cậu chủ nhà họ Tạ cũng từ nước ngoài về, họ đi cùng với nhau”.
Triệu Tấn Tây nghe xong thì vui vẻ nói: “Anh Trường Cẩm cũng về cơ à? Ừm, tôi đi ngay đây”, vì vui quá nên Triệu Tấn Tây phớt Hoắc Kình rồi vội vàng bỏ đi luôn.
Tính ra thì Tạ Trường Cẩm đã xuất ngoại được gần một năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên về nước, mấy anh em bọn họ tụ được một hôm thật sự quá khó.
“Cậu Hoắc, cậu Triệu xưa nay đều có tính cách như vậy nên anh đừng để bụng nhé ạ”, quản gia vội nói đỡ cho Triệu Tấn Tây, dẫu sao anh ấy bỏ Hoắc Kình ở lại rồi chạy mất dạng như vậy cũng hơi mất lịch sự.
“Đầu bếp ở đây hết rồi à?”, Hoắc Kình hỏi.