Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, mấy ngày tới hãy giúp tôi chăm sóc Trương Minh Vũ”.
Phụt!
Nghe vậy, Trương Minh Vũ bỗng cảm thấy máu nóng dâng trào!
Không liên quan đến cô!
Hàn Quân Ngưng khẽ nhíu mày, quát: "Đi nhanh đi, sao nhiều lời thế”.
Tần Minh Nguyệt khẽ nhướng mày.
Trầm tư một lát, đôi mắt cô ta dán trên người Trương Minh Vũ, thấp giọng nói: "Tôi đi rồi, đừng nhớ tôi quá nhé”.
"Yên tâm, tôi sẽ sớm đến tìm anh”.
Nói xong, cô ta nháy mắt với Trương Minh Vũ!
Thấy vậy cơ thể Trương Minh Vũ kịch liệt run lên.
Có độc!
Đôi mắt Hàn Quân Ngưng hiện lên vẻ lạnh lùng!
Cực kỳ tức giận!
Tần Minh Nguyệt đắc ý cười, nói: "Được, vậy tôi đi đây, nhớ giúp tôi chăm sóc Trương Minh Vũ... tạm thời thôi, chị sáu?"
Nói xong cô ta đẩy cửa xe bước xuống.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đi...
Hàn Quân Ngưng lẳng lặng nhìn bóng lưng Tần Minh Nguyệt.
Trầm ngâm chốc lát, cô ấy đẩy cửa bước xuống...
Hả?
Thấy vậy, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt.
Làm gì vậy?
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Hàn Quân Ngưng đã biến mất tăm!
Trương Minh Vũ bối rối.
Nghiêng đầu nhìn...
Vừa lúc nhìn thấy bóng người Hàn Quân Ngưng lao thẳng về phía Tần Minh Nguyệt.
Hay là sắp đánh nhau...
Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hồi hộp quan sát.
Hàn Quân Ngưng nhanh chóng lao đến sau lưng Tần Minh Nguyệt!
Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, trong đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo!
Khoảnh khắc tiếp theo...
Hàn Quân Ngưng tung một cước!
Chân Tần Minh Nguyệt dùng lực, nhào lộn sang một bên!
Soạt!
Tiếng xé gió vang dội!
Trương Minh Vũ hoàn toàn không nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra!
Tốc độ hai người nhanh như chớp!
Hàn Quân Ngưng đứng chắp tay sau lưng.
Mặt không cảm xúc.
Tần Minh Nguyệt đứng vững, cười nhạt nói: "Thực lực của cô… thụt lùi rồi nhỉ?"
Trương Minh Vũ sững sờ!
Hai người này... biết nhau từ trước ư?