Hàn Quân Ngưng khinh thường mỉm cười, chầm chậm nói: "Thụt lùi hay không thì tôi vẫn có thể đánh cô dễ như trở bàn tay”.
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Hàn Quân Ngưng... lợi hại như vậy sao?
Không thể nào...
Dù sao... Tần Minh Nguyệt đã rất lợi hại!
Tần Minh Nguyệt cười nhạt hỏi: "Thật sao? Dễ như trở bàn tay ư?"
Hàn Quân Ngưng khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy, dễ như trở bàn tay”.
Khi nói, đồng thời cô ấy duỗi hai tay ra, từ từ xoay...
Hả?
Tần Minh Nguyệt cau mày.
Trương Minh Vũ hai mắt mắt mở to, chăm chú nhìn!
Ngay sau đó...
Một lọn tóc lọt vào tầm mắt.
Hàn Quân Ngưng khẽ vẫy tay...
Chẳng mấy chốc, lọn tóc từ trên không trung rơi xuống, nằm yên trên mặt đất...
Trương Minh Vũ mở to hai mắt!
Hoàn toàn ngu người!
Khuôn mặt thanh tú của Tần Minh Nguyệt đầy vẻ nghiêm túc!
Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới bình tĩnh nói: "Không hổ là cô”.
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Không dông dài!
Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.
Cứ đi vậy ư?
Hơn nữa... Hàn Quân Ngưng mạnh đến mức nào?
Trong nháy mắt có thể giết chết Tần Minh Nguyệt sao?
Khóe miệng Hàn Quân Ngưng chậm rãi hiện lên vẻ giễu cợt.
Cô ấy xoay người, lên xe.
Hàn Quân Ngưng im lặng ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ.
Cho đến bây giờ, Trương Minh Vũ vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn!
Hoàn toàn chết lặng!
Ngay sau đó, nữ chiến sĩ lái xe ra ngoài.
Hàn Quân Ngưng nghi ngờ hỏi: "Em trai thối tha, em đang nghĩ gì thế?"
A...
Trương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh.
Hồi lâu sau, mới trợn mắt há mồm hỏi: "Chị sáu... rốt cuộc chị mạnh đến mức nào?"
Anh phát hiện, thực lực Hàn Quân Ngưng đã vượt qua sự hiểu biết của mình!
Hàn Quân Ngưng cười nói: "Suy nghĩ chuyện này làm gì? Chị còn tưởng em không nỡ xa đồ khốn khiếp kia chứ”.
Khốn kiếp...
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Hàn Quân Ngưng cưng chiều nói: "Em không cần nghĩ đến thực lực của chị, sớm muộn gì em cũng đạt đến trình độ đó”.
A...
Nhịp tim Trương Minh Vũ tăng nhanh.
Mình... cũng có thể sao?
Không biết vì sao, trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác xúc động.