Hàn Quân Ngưng lần nữa nở nụ cười.
Trên mặt tràn ngập vẻ yêu chiều.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới phản ứng lại, xấu hổ cười nói: “Chị sáu, chuyện này… sao có thể…”
Bây giờ anh đã không chỉ thua kém Tần Minh Nguyệt một chút nữa rồi.
Huống hồ…
Hàn Quân Ngưng tức giận nói: “Em trai thối tha, sao không có tiền đồ như vậy hả?”
“Nói cho em biết, lần này chị trở về để huấn luyện em”.
“Nhiệm vụ của chị ba đã giao cho cấp dưới làm rồi, thời gian này sẽ để huấn luyện địa ngục cho em”.
Huấn luyện địa ngục?
Trương Minh Vũ nghe thấy vậy, tim chợt nảy lên một phát.
Mong chờ… đến lạ thường.
Rất nhanh sau đó, chiếc xe dừng lại.
Trương Minh Vũ ngây người.
Nhìn kỹ lại…
Lúc này mới phát hiện xe đã dừng trước cửa trang viên.
Tim Trương Minh Vũ đột nhiên đập nhanh.
Lâm Kiều Hân… đang ở bên trong!
Hàn Quân Ngưng bĩu môi nói: “Được rồi, chị biết em nóng lòng muốn gặp em ấy, đêm nay em về trước đi”.
“Sáng mai chị đến đón em”.
Cho dù giọng nói bình tĩnh nhưng trong lòng rất không thoải mái.
Cô ấy cũng muốn đi cùng Trương Minh Vũ.
Nhưng…
Hàn Quân Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, đè nén cảm giác mất mát trong lòng xuống.
Trương Minh Vũ vẫn chưa phát hiện nên nhếch miệng cười nói: “Được, đêm nay em bàn giao lại nhiệm vụ của chị ba, ngày mai sẽ cùng chị sáu huấn luyện thật tốt!”
Anh cũng đã sớm có tính toán này.
Cuối cùng…
Trải qua lần này, anh nhận thấy rõ rằng thực lực rất quan trọng.
Anh cần phải có khả năng tự bảo vệ mình.
Hơn nữa…
Mặc dù bây giờ tổ 10, tổ 11 của Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương đã bị tiêu diệt.
Nhưng ai biết được sẽ có tổ 9 tổ 8 gì đó không?
Thật sự đã gấp lắm rồi.
Hàn Quân Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Ừ, nhưng trước hết em phải hoàn thành nhiệm vụ của chị ba”.
“Đây là quy định”.
Trương Minh Vũ ngớ người.
Một lúc lâu sau mới gật đầu: “Được, nghe theo chị sáu”.
Hàn Quân Ngưng khẽ vuốt đầu Trương Minh Vũ.
Ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Trương Minh Vũ thấy thế không khỏi nở nụ cười.
Lát sau, anh nói: “Đúng rồi, vậy đêm nay chị làm gì?”
Hàn Quân Ngưng nhướn mày, cười nói: “Thăm chị tư, đã lâu không gặp”.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Cũng đúng.
Trương Minh Vũ nhanh chóng xuống xe trong ánh mắt không nỡ của Hàn Quân Ngưng.
Xe chậm rãi rời đi.
Không bao lâu sau, xe đã biến mất khỏi tầm mắt.