Một tuần nháy mắt liền qua.
Dưới sự đồn đại, suy đoán và nghị luận không ngừng của cả nội viện thì hôm nay, đúng bảy ngày sau thời điểm mở bán suất thi đấu của giải Nguyệt Thiên Mở Rộng, đại sự kiện mà tất cả mọi người mong chờ đã chính thức đến hẹn.
Dải đất quanh Phần Thiên Luyện Khí Tháp vắng người, nhân khí tại quảng trường trung tâm giảm sút, đến mức Đấu Võ Trường luôn ồn ào, náo nhiệt hôm nay cũng vắng vẻ, quạnh quẽ. Nguyên nhân của quang cảnh đìu hiu này là bởi ngoài những người bế quan và xui xẻo có việc phải làm ra, thì toàn bộ lão sư, quản sự, đệ tử, trưởng lão của nội viện đều đã sớm có mặt tại bìa rừng phòng hộ, nơi được thông báo là sẽ diễn ra vòng sơ loại của giải Nguyệt Thiên Mở Rộng.
Ngay lúc này tại bãi loạn thạch bên ngoài rừng phòng hộ.
“Mấy tên phía trên đừng chen lấn! Đá lăn xuống là chết cả nút dưới này đấy!”
“Nói người khác không tự nhìn lại mình đi! Chúng ta dưới này rất đau tim a!”
“Ban tổ chức cũng thật thiếu chuyên môn, tại sao không dẹp bớt loạn thạch đi để khán giả chúng ta được nhìn cho thoải mái chứ?”
“...”
Tích cực thì gọi là náo nhiệt, còn tiêu cực hơn thì có thể dùng một từ “loạn” để mô tả quang cảnh tại đây. Gần một ngàn cá nhân, người đứng - kẻ ngồi kín mít cả mặt đất lẫn trên sườn núi, kéo theo đó là những tiếng nói, cười, la hét, chửi mắng v.v. vang lên tận trời xanh.
Đến mức cao cao trên thạch đài, hiện tại cũng đang có mặt tới hơn một chục trưởng lão và lão sư đang hiện diện. Mỗi người đều một mặt bình tĩnh, nhưng thay vì nhắm mắt dưỡng thần như mọi khi, từng người bọn họ đều cười cười nói nói, đôi lại liếc qua mảnh đất trống bên dưới đã nói rõ trong lòng những cường giả này không hề tĩnh như vậy.
Cũng phải thôi, nếu đem so tràng cảnh hiện tại với chỉ chưa tới một trăm người đến xem Cuộc săn Hỏa Năng một tháng trước, ngày khai màn của giải Nguyệt Thiên Mở Rộng mùa thứ nhất này thực sự xứng danh ba chữ Đại sự kiện a.
Mà, tạm thời gác lại câu chuyện của các khán giả, thì ngay lúc này đây tại bãi đất trống bên dưới, 32 tổ đội, tổng cộng 160 người, đã sớm có mặt đầy đủ.
Trên sân, các tổ đội được lệnh chia ra bốn tốp nhỏ, mỗi tốp do tám tổ đội xếp thành hàng dọc, đội trưởng mỗi đội chính là người đứng trước nhất. Tràng cảnh nhìn có vẻ khá giống một lễ duyệt binh quân đội.
Trước mặt họ, hai bóng hình xinh đẹp là Huân Nhi và Hàn Nguyệt, những người có quyền cao nhất trong ban tổ chức giải đấu, cùng với hai mỹ nữ khác trong đồng phục có đeo huy chương hình trăng lưỡi liềm của Linh, đang hoàn tất những phổ biến cũng như dặn dò cuối cùng trước khi giải đấu chính thức bắt đầu.
“Luật lệ của vòng sơ loại đã sớm được ban tổ chức gửi đến các đội trưởng dưới dạng văn bản, nhưng để tránh có sai lầm, hôm nay ta sẽ nhắc lại một lần nữa.
Thứ nhất, trong 32 đội tham gia vòng sơ loại hôm nay, sẽ chỉ có 16 đội được quyền tiến vào vòng chung kết tiếp theo, tương đương với một nửa số đội sẽ phải chia tay giải đấu sớm. Tỉ lệ đào thải rất lớn nên chúc mọi người may mắn.
Thứ hai, thể thức thi đấu vòng sơ loại là loạn chiến loại trực tiếp. Mỗi đội sẽ có một lệnh bài chứng minh thân phận dự thi do đội trưởng nắm giữ, mất đi nó đồng nghĩa với đội tuyển đó bị loại.
Sau khi xuất phát, các vị có thời gian mười lăm phút để chạy, trốn, thiết kế bẫy rập v.v. làm mọi việc mà mình cho là nên làm để giành chiến thắng. Thời gian mười lăm phút kết thúc cũng là lúc mọi người được phép động thủ, hay nói cách khác, thời điểm vòng sơ loại chính thức lúc này mới bắt đầu.
Chỗ này cần phải nhấn mạnh với các vị một điều, đó là thời hạn cho vòng sơ loại sẽ chỉ kéo dài tối đa hai giờ. Nếu danh sách các đội đủ tư cách đi ra trước thời hạn thì không có gì để nói, nhưng nếu trường hợp hết thời gian mà vẫn chưa thể xác định đủ 16 đội thắng cuộc xảy ra, ban tổ chức chúng ta sẽ có cách giải quyết như sau.
Theo đó, các đội chưa bị loại sẽ được tập hợp lại để tiến hành kiểm tra số lệnh bài thân phận đang sở hữu. Tất cả những đội có số lệnh bài nhiều hơn một sẽ được trực tiếp vào vòng trong, còn những đội chỉ có một lệnh bài của chính mình sẽ phải bốc thăm ngẫu nhiên, sau đó tiến hành đối chiến loại trực tiếp ngay tại đây cho đến khi chỉ còn lại đúng 16 đội.
Tức là nếu không muốn phó mặc số phận mình cho hai chữ may rủi, thì cá nhân ta đề nghị các vị nên cố gắng hạ gục ít nhất một tổ đội để đảm bảo chính mình.
Thứ ba, ngoại trừ tổn hại đến tính mạng đối phương, các vị được phép sử dụng mọi thủ đoạn mình có. Tuy vậy cá nhân ta vẫn mong các vị nhớ rằng mọi người đều là đồng học với nhau, đừng vì một phút nóng giận mà hối hận cả đời.
Thứ tư, nhằm mục đích tăng thêm phần thú vị và đột biến cho giải đấu, ban tổ chức chúng ta sẽ sắp xếp hai học tỷ của Linh di chuyển ngẫu nhiên trong rừng phòng hộ. Tổ đội nào may mắn bắt được họ và thành công “dẫn nàng về dinh” sẽ lập tức giành được quyền tiến vào vòng chung kết. Nhắc nhở ấm áp với các vị là hai mỹ nữ của chúng ta sẽ chỉ chạy chứ không đánh trả, nhưng truy mỹ là một hành trình khó khăn cần phải nhìn trước nhìn sau, kẻo không bắt được nàng ngược lại còn trở thành mồi màng kẻ khác.
Thứ năm, cũng là cuối cùng. Đây là lần đầu tiên giải đấu được tổ chức, đương nhiên sẽ không thể tránh khỏi một vài sai sót, hy vọng các vị thông cảm. Tuy nhiên, mọi hành vi gian lận, dù là dưới bất kỳ hình thức nào, đều sẽ nhận trừng phạt đích đáng nếu như bị phát hiện. Đừng nghi ngờ hay tò mò làm thử, bởi vì ban tổ chức chúng ta có cách để biết các vị có gian lận hay không đấy.
Nhiều lời thế thôi, có ai cần hỏi gì nữa không?”
Đối với phần phổ biến luật lệ và câu hỏi cuối cùng của Huân Nhi, cả 32 tổ đội đều giữ im lặng tỏ vẻ đã hiểu. Dù sao giải đấu này đang tỏ ra hết sức công phu và tỉ mỉ, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại, còn muốn tìm ra lỗ hổng để khai thác trục lợi thì cứ phải vào thử mới biết được.
“Tốt! Nếu đã không ai có câu hỏi, vậy xin thay mặt ban tổ chức, ta tuyên bố, mười lăm phút chuẩn bị chính thức… bắt đầu!”
Bùng! Soạt! Vù!
Hiệu lệnh của Huân Nhi vừa hạ xuống, cả 32 tổ đội lập tức như ong vỡ tổ dùng tốc độ nhanh nhất của mình tràn vào rừng phòng hộ. Tràng cảnh đủ loại màu sắc đấu khí nhất loạt bùng lên lộ ra cực kỳ hoành tráng mà không kém phần chấn động nhân tâm.
Chứng kiến đại sự kiện đáng chính thức bắt đầu, cả một vùng loạn thạch nhất thời nổ tung những tiếng hoan hô thấu trời xanh. Mặc dù mọi người không thể trực tiếp thấy được những gì xảy ra bên trong rừng phòng hộ, nhưng tỉ lệ đào thải cao tới 50% ngay từ vòng đầu tiên, cùng mặt bằng thực lực tương đương của các tổ đội tham gia hứa hẹn đây sẽ là một vòng sơ loại vô cùng đáng chờ mong.
Dưới sân, mắt đẹp nhìn theo bóng lưng các thí sinh dần biết mất trong rừng cây, lúc này Huân Nhi mới hơi nghiêng đầu sang một bên nói: “Hàn Nguyệt học tỷ, có thể bắt đầu được rồi.”
“Ừm!” - Nghe vậy, Hàn Nguyệt mới khẽ gật đầu, tay ngọc khẽ phất: “Hai người cũng vào rừng đi. Nhớ kỹ nhiệm vụ của mình.”
“Vâng! Nguyệt tỷ. Huân Nhi học muội, chúng ta đi trước.”
“Làm phiền hai vị học tỷ.”
Chắp tay khách khí một câu, hai vị học tỷ của Linh đồng loạt xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào rừng rậm.
“Rốt cuộc cũng bắt đầu, hy vọng là sẽ không có sai lầm gì xảy ra.”
. . .
Bên trong rừng rậm, trong khi các đội tuyển sớm đã nghiên cứu kỹ luật của giải đấu đang ra sức thực hiện kế hoạch của mình, thì cùng lúc đó trên ngọn một cây đại thụ giữa rừng, hết thảy bốn bóng người lại đang nhàn nhã đàm đạo với nhau.
“Hai tổ đội của Linh tham gia, hai ngôi sao may mắn cũng là người của Linh. Chẳng lẽ những kẻ khác không thấy cái này là thiên vị rõ ràng hay sao?” - Một trong bốn bóng người, rất không trùng hợp lại là “Đại trưởng lão” Tô Thiên, có chút bất đắc dĩ nói.
“Bọn họ có thấy, nhưng không quan tâm thôi. Lại nói, muốn tham gia giải đấu này trước hết phải trả tiền, tức là không ai mời, cũng chẳng ai ép bất kỳ ai tham gia cả, nếu quan tâm họ đã chẳng buồn tham gia từ đầu rồi.” - Một bóng người khác, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, cười như không cười đáp: “Huống hồ, nếu ngài nhìn theo hướng ngược lại thì đây cũng là một cơ hội nha.”
“Tiêu lão sư nói không sai!” - Một trong hai lão giả còn lại lên tiếng: “Tìm được ngôi sao may mắn là một chuyện, đưa ra khỏi rừng rậm được hay không lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Không tin ngươi thử nhìn xem!”
“Để xem…” - Đại trưởng lão hơi nhắm mắt lại tập trung tinh thần để cảm ứng, lát sau liền mở mắt, gật đầu: “Thì ra là như vậy! Đám trẻ này cũng lắm kẻ đa đoan a!”
Không nhìn thì thôi, vừa liếc một cái Đại trưởng lão đã lập tức hiểu ra ý tứ của Tiêu Thiên và Thiên lão.
Theo đó, dù thời hạn chạy trốn mười lăm phút đã sắp trôi qua hết, nhưng trong cảm ứng của hắn vẫn có tới hai tổ đội không hề chạy xa, ngược lại là giống như cố ý trốn một bên ngay gần lối ra vào rừng rậm.
Từ luật lệ và tình huống hiện tại đến xem, có thể thấy rõ hai tổ đội này muốn ở đây ôm cây đợi thỏ, chỉ cần tổ đội nào đó mang theo ngôi sao may mắn vừa xuất hiện là sẽ lập tức bị phỗng tay trên ngay.
“Tu luyện giả giảng ý chí kiên định, dũng cảm tiến tới, vĩnh tiến không lùi. Thế nhưng so với lực thắng một trận chiến, ta ngược lại là càng ưa thích trí thắng hơn. Bởi vì kế không thành vẫn có thể tính lại, chứ mạng không còn rồi thì muốn hối hận cũng không kịp a.”
Lời này nếu để Tiêu Viêm hay các tu luyện giả trẻ tuổi khác nghe thấy, sợ rằng cả đám sẽ khó chịu trong lòng, thậm chí nhịn không được tức giận mà chỉ mặt Tiêu Thiên nói hắn ý chí không kiên định, đạo tâm thiếu vững vàng v.v. các loại lời nói thể hiện sự nhiệt huyết. Thế nhưng vào tai Đại trưởng lão và Thiên - Bách nhị lão, ý nghĩa của nó lại khác hẳn.
“Tiêu lão sư từng này tuổi đã nhìn thấu sự đời, tâm tính thành thục, thực sự là hiếm thấy a.”
“Có khi cũng nhờ vậy mà hắn làm lão sư, còn đám trẻ ngoài kia mới là đệ tử đấy, hahaha.”
“Hai vị quá khen. Ta cũng là chết qua một lần rồi mới học được bài học đắt giá này thôi.” - Đối với nhận xét về mình của hai ông lão đều đã có đẳng cấp cao tới Đấu Tông này, Tiêu Thiên lắc đầu cười nhạt: “Về phần những người trẻ ngoài kia, vẫn là để bọn họ yên ổn hưởng thụ cuộc sống học đường qua rồi sẽ không bao giờ trở lại này đi thì hơn.”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 336: vòng sơ loại bắt đầu
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 336: Vòng sơ loại bắt đầu
Danh Sách Chương: