Mồi qua một phần, rượu uống một chung, cuối cùng đã không còn lý do gì Tiêu Thiên có thể dùng để trì hoãn câu trả lời của mình trước hai ánh nhìn quá mức… đắm đuối của Huân Nhi và Hàn Nguyệt được nữa.
“Được rồi, lại nhìn người khác sẽ cho rằng chúng ta có tình tay ba ở đây đấy!” Đặt đũa của mình xuống, lại cạn một chung rượu ngon, Tiêu Thiên mới bất đắc dĩ nói: “Nơi này là Phong Lôi Tửu Lâu tại Phong Thành, trung tâm Hắc Giác Vực, còn ta là Tiêu Thiên. Trả lời như vậy hai người các ngươi vừa lòng chưa?”
“Ra tới Hắc Giác Vực rồi sao!?”
“Vậy mà đến tận Phong Thành rồi!?” - Nghe thấy đáp án có phần hơi muộn của Tiêu Thiên, Huân Nhi chỉ hơi nghi hoặc chút xíu, nhưng Hàn Nguyệt lại lập tức nhướng mày, miệng nhỏ nhịn không được hé rộng: “Từ nội viện đến đây không tới một ngàn cũng phải tám trăm cây số a! Chúng ta… cứ như vậy hai bước chân liền đi qua…”
“Chút thủ đoạn nhỏ thôi, không cần ngạc nhiên.” - Đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt Tiêu Thiên đảo qua Huân Nhi, sau đó dừng lại trên gương mặt thất thố của Hàn Nguyệt: “Quan trọng hơn là vị đồng học này, không biết ngươi có phiền nếu ta nói ngươi nên tự giới thiệu mình trước không?”
“A! Xin lỗi lão sư, là do ta vô lễ.” - Hàn Nguyệt có chút giật mình, lúc này mới ưu nhã đặt hai tay trên bụng, lưng hơi khom, nói khẽ: “Ta họ Hàn, tên chỉ một chữ Nguyệt, ngài có thể gọi ta Hàn đồng học hoặc Nguyệt nếu muốn. Ở trong nội viện ta may mắn được là học trưởng của Huân Nhi và hiện đang là thủ lĩnh của một thế lực nhỏ tên Linh. Xin được ra mắt Tiêu lão sư.”
“Hàn Nguyệt đồng học đúng không? Rất vui được quen biết ngươi.” - Vừa cười nói, Tiêu Thiên vừa giơ chung rượu lên ngang mặt: “Trước lạ sau quen, cạn một chung này xem như kết bạn. Sau này hy vọng được giúp đỡ nhiều hơn.”
“Chuyện đó…” - Hơi bất ngờ trước cách nói chuyện có phần kỳ lạ của Tiêu Thiên, nhưng Hàn Nguyệt là người rất hiểu gia giáo và lễ tiết, lúc này vội vàng rót một ly rượu rồi cạn cùng hắn, xem như kết bạn thành công: “Về sau xin được giúp đỡ nhiều hơn!”
Huân Nhi ngồi một bên hoàn toàn im lặng, trong lòng nàng đang nghĩ gì thì không ai biết.
“Tốt! Làm quen như thế là được rồi.” - Đặt ly rượu đã trống không xuống bàn, hai mắt Tiêu Thiên có chút quắc lên: “Hôm nay hai người các ngươi hùa nhau công khai danh tính ta trước bàn dân thiên hạ, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Nhận thấy rằng đã đến lúc bàn chính sự, vẻ mặt Huân Nhi và Hàn Nguyệt cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
“Tiêu lão sư, chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi.” - Huân Nhi trầm giọng đáp.
“Cần trợ giúp thì cứ nói thẳng, việc gì phải bày ra cái trò này?”
Thái độ thì không gay gắt, nhưng ý tứ trách móc trong lời này khiến Huân Nhi lập tức hóa thân thành một trái lựu đạn đã được rút chốt, vừa ném liền nổ, mà không ném cũng nổ.
“Ta cũng muốn nói thẳng lắm, nhưng ngươi nghĩ lại mình xem. Thích thì đi ra khi dễ chúng ta, không thích thì lặn mất tăm chẳng nổi lấy một cái bong bóng. Cách liên lạc duy nhất ngươi cho chúng ta biết là thông qua tiểu Tam cũng chẳng khá hơn chút nào, suốt ngày không phải bế quan thì cũng đi đâu biệt tích, tìm không thấy, gọi chẳng nghe.
Hôm nay nếu không phải ta bất đắc dĩ ra hạ sách này, ngươi có chắc là mình sẽ chịu gặp chúng ta không?”
Dù bản thân nàng đã cố hết sức để bình tĩnh, nhưng có vẻ như oán khí trong lòng đã tích tụ lại không ít ngày, mãi đến hiện tại mới tìm được điểm phát tiết nên có chút khó nhịn.
Đến mức Hàn Nguyệt ở một bên đều ngạc nhiên tới trừng mắt hạnh. Quen biết chưa lâu nhưng Huân Nhi trong mắt nàng chính là một khuê nữ, một tài nữ, một nữ trung hào kiệt a. Hiện tại bày ra tư thái “cô vợ nhỏ bị bỏ rơi đầy uất ức” mà xổ ra cả một tràng dài như thế này… quả thực là mở rộng tầm mắt.
“Cái kia… là lỗi của ta.” - Bị đệ tử của mình sạc cho một trận, Tiêu Thiên cũng có chút bất ngờ. Thế nhưng thay vì gân cổ lên nói lý hay làm dữ, hắn lại chọn cách dĩ hòa vi quý hơn là “em sai rồi, anh xin lỗi em đi” cho đỡ mệt thân, khỏi nhức óc.
“Chẳng lẽ là lỗi của ta!” - Huân Nhi trừng mắt, bĩu môi, thế nhưng nàng biết cái gì gọi là đủ nên cũng không tiếp tục đề tài này, thay vào đó là nói chính sự chân chính: “Mà lão sư này, ngươi biết chuyện Dược Bang cùng Bạch Bang liên thủ phong sát Tề Thiên Môn và Linh chứ?”
“Có nghe qua!” - Tiêu Thiên gật đầu hỏi ngược lại: “Làm sao, tìm ta là muốn nhờ dàn xếp chuyện đó à?”
“Không!” - Huân Nhi thẳng thắn lắc đầu, ánh mắt lấp lóe những tia sáng kỳ dị: “Chúng ta muốn đánh trả, hoặc ít nhất, là một phương án khả thi để kéo dài thời gian nhằm chuẩn bị một kế hoạch đánh trả hoàn chỉnh.”
“Đánh trả!? Ta hy vọng là hai người các ngươi đang hiểu mình nói gì.” - Cười lắc đầu, Tiêu Thiên chậm rãi nói: “Theo những gì ta được biết thì một tay Dược Bang đã lũng đoạn tới chín thành đan dược trong nội viện, dưới có đội ngũ Luyện Dược Sư hùng hậu, trên có nguyên một Hệ Luyện Dược làm ô dù chống lưng.
Không phải ta khinh thường các ngươi, nhưng làm cái gì cũng phải có cơ sở. Một đám tân sinh mới chân ướt chân ráo vào nội viện thân còn lo chưa xong, kết hợp với một nhóm nữ nhân thân cô, thế cô, nhân số trước sau còn không tới ba mươi người. Rốt cuộc thì đánh trả các ngươi nói đến là đánh trả ai, đánh trả cái gì, đánh trả như thế nào?”
“Chúng ta cũng biết tự mình làm chuyện này là bất khả thi, cho nên mới phải tìm ngươi nhờ trợ giúp đây, lão sư.” - Đối với thái độ của Tiêu Thiên, Huân Nhi không chỉ không buồn bực, mà ngược lại còn nở nụ cười xinh đẹp với hắn.
Về phần Hàn Nguyệt, nàng vẫn chưa nói gì cả, nhưng thái độ gật đầu chắc nịch đã khẳng định rằng nàng cũng có ý tứ này.
“Không đơn giản như vậy!” - Thấy hai cô nàng cứ thế nhìn kỹ mình bằng ánh mắt đầy chờ mong, Tiêu Thiên chỉ cười lắc đầu: “Thứ nhất, mặc dù học viện không cấm, nhưng tồn tại một luật bất thành văn nói rằng lão sư và trưởng lão không được phép can thiệp vào tranh đấu của học viên. Ta thân làm lão sư, biết luật còn cố ý phạm luật sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Thứ hai, cứ cho rằng ta bất chấp dư luận để giúp các ngươi đi, nhưng vẫn câu hỏi cũ là bằng cách nào đây? Đừng quên, đằng sau Dược Bang thế nhưng mà là cả một Hệ Luyện Dược với không ít Luyện Dược Sư cấp bốn, thậm chí cấp năm đều có tới mấy người đấy.”
“Chuyện đó…” - Huân Nhi và Hàn Nguyệt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ.
Những khó khăn này hai nàng đã sớm biết, cũng từng bàn bạc qua không ít lần hy vọng tìm được phương án giải quyết, thế nhưng mỗi lần như vậy kết quả vẫn luôn chỉ có một, đó là vô kế khả thi.
“Chẳng lẽ lão sư ngươi cũng không có cách sao?” - Ánh mắt khó giấu lo lắng của Hàn Nguyệt lần nữa dừng lại trên người Tiêu Thiên, như thể hắn đã là hy vọng cuối cùng của nàng.
“Đừng hiểu lầm! Ta chỉ nói là “không đơn giản như vậy” chứ chưa từng nói rằng mình không có cách.”
“Như vậy tức là…”
“Khoan hãy vội mừng!” - Thấy cả Hàn Nguyệt lẫn Huân Nhi đều muốn vồ cả lên bàn, Tiêu Thiên lập tức lên tiếng ngăn hai người lại, đồng thời giơ ra phía trước ba ngón tay: “Trước đó ta đã hỏi các ngươi hai vấn đề là giải quyết điều luật bất thành văn kia như thế nào, và sẽ ra sao nếu Hệ Luyện Dược nhúng tay vào. Các ngươi đều không thể trả lời.
Tạm thời bỏ chuyện đó sang một bên, thì hiện tại ta lại có một câu hỏi thứ ba. Chỉ cần các ngươi trả lời được, ta sẽ giúp các ngươi. Còn như vẫn không được nữa, vậy chỉ có thể nói một câu là… “Ta rất tiếc!” rồi.”
Một giây nhìn nhau, Huân Nhi và Hàn Nguyệt lập tức đồng thanh: “Ngươi hỏi đi!”
“Ừm! Trước tiên phải khẳng định rằng ta có thể giúp các ngươi đấy, nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao ta phải làm như vậy?”
“...”
“Chưa nói tới chuyện ta giúp các ngươi bằng cách nào, chỉ biết rằng đã bắt tay vào làm là chắc chắn sẽ hao công, tổn sức, tốn thời gian, mất tiền của, lại còn phải đối mặt với nguy cơ bị thù địch bởi Hệ Luyện Dược hùng mạnh. Vậy rốt cuộc thì ta có thể được gì và sẽ được gì từ chuyện này đây, các ngươi nói xem?”
“...”
Câu hỏi của Tiêu Thiên vừa ra, cả phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Huân Nhi và Hàn Nguyệt đều ngẩn người. Nguyên nhân là bởi hai người luôn cho rằng chỉ cần tìm được Tiêu Thiên rồi nhờ vả là hắn sẽ giúp, chứ chưa từng nghĩ rằng nếu hắn đòi điều kiện thì hai nàng sẽ đáp ứng ngược lại thế nào.
Bây giờ bất ngờ rơi vào tình huống không có chuẩn bị, hai người lập tức sững sờ. Rõ ràng là một thường thức mọi người đều biết, rằng muốn có qua thì phải có lại, nhưng tại sao hai người được xem như Nữ Thần cao quý đều chưa từng tính tới? Phải chăng lợi thế về xuất thân, thiên phú, ngoại hình cùng chính cái hư danh nói trên đã khiến cả hai mặc định rằng người khác sẽ luôn vui lòng giúp khi được họ nhờ vả?
Nếu chuyện này là thật, vậy thì lỗ hổng tâm tính này thực sự lớn lắm chứ chẳng đùa đâu.
“Không có câu trả lời sao? Không trả lời vậy chúng ta trở về thôi.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa đứng dậy, xoay người, một bộ “ta phải đi rồi, các ngươi có đi cùng không” lạnh nhạt: “Bữa ăn này xem như ta mời, sẽ không đòi tiền các ngươi đâu, đừng lo.”
“Cái kia… lão sư ngươi… cần gì?” - Thấy người duy nhất có thể giúp mình chuẩn bị rời đi, Huân Nhi bất giác thốt lên: “Ý ta là… ngươi muốn gì… ở chúng ta?”
Giống như chỉ chờ có thế, Tiêu Thiên lập tức xoay người trở lại, ánh mắt sắc mị mị hết nhìn Huân Nhi, lại nhìn Hàn Nguyệt, lại nhìn Huân Nhi, lại nhìn Hàn Nguyệt… đến khi hai người sắp chịu không nổi cảm giác bị hắn lột sạch bằng ánh mắt mà muốn lên tiếng, thì…
“Ta muốn các ngươi…”
“Nằm mơ!”
“...cùng ta tham gia vào một kế hoạch!”
“À…”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 351: có qua, có lại!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 351: Có qua, có lại!
Danh Sách Chương: