Sáng sớm hôm sau, đội xe vẫn đúng giờ khởi hành cũng như mọi ngày, nhưng bầu không khí lại hoàn toàn bất đồng.
Các hộ vệ Hàn gia từng người đều một mặt ngưng trọng, thậm chí ngay cả Quỷ Đầu thường xuyên nói chuyện phiếm nhất hội lúc này cũng ngậm chặt miệng, bàn tay cầm lấy đại đao chốc chốc lại siết chặt, chốc chốc lại thả lỏng, hiển nhiên trong lòng đang vô cùng khẩn trương.
“Để cho người ta lo lắng thành dạng này, xem ra hung danh đầu Yêu Xà kia không nhỏ a.” - Đem vẻ mặt của mọi người thu vào đáy mắt, Tiêu Thiên hơi nghiêng người về phía Lilim trong thùng xe bên cạnh mình, bàn tay khẽ xoa đầu vị “biểu muội” này, giọng nhỏ nhẹ: “Khả năng hôm nay sẽ xảy ra chiến đấu, ngươi cẩn thận một chút.”
“Vâng, biểu ca.” - Lilim ngoan ngoãn gật đầu, chỉ là đôi mắt liếc về phía Tiêu Thiên lại ẩn hiện chút ý tứ, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, theo đội xe từng chút một đi tới thì cát vàng cũng càng lúc càng ít hơn, thay vào đó là đường đá gồ ghề và các loại cây bụi thấp chứng minh quá trình phong hóa đang yếu bớt ở nơi này.
Đoàn xe tiếp tục xóc nảy khoảng hai giờ, bỗng nhiên dừng lại. Giờ phút này đập vào tầm mắt Tiêu Thiên và mọi người là một dãy núi hiểm trở như từ dưới đất mọc lên phía trước không xa. Đáng chú ý hơn là, ở chính giữa ngọn núi không hiểu vì lý do gì chợt sinh ra một cái khe rộng hơn chục mét, nhìn qua giống như vực sâu.
Vào thời điểm chiếc xe dừng lại, Tiêu Thiên có thể cảm giác được nhịp tim của tất cả mọi người chợt đập nhanh hơn. Xem ra nơi này chính là Vạn Xà Hạp không thể nghi ngờ.
“Mọi người cẩn thận, chúng ta đã đi vào địa giới Vạn Xà Hạp rồi!” - Đang lúc Tiêu Thiên im lặng trầm ngâm, thì Hàn Trùng đã cao giọng quát lên: “Quỷ Đầu, ngươi dẫn người rải Khu Xà Phấn ven đường. Nơi này có tai mắt ngầm của Hạ Mãng, chỉ cần không quấy nhiễu chúng nó, chúng ta có thể sẽ may mắn thuận lợi thông qua chưa biết chừng.
Mặt khác cho dù bị phát hiện, nếu không có mệnh lệnh thì không được ra tay. Ai trái lệnh, xử theo tộc quy!”
“Vâng, Hàn quản sự!” - Ngày bình thường luôn Hàn đại ca, Hàn lão ca, có chút rượu vào thậm chí tên riêng đều gọi ra tới, thế nhưng lúc này Quỷ Đầu lại cung kính một tiếng Hàn quản sự đã nói rõ tính nghiêm trọng của vấn đề.
Thấy Quỷ Đầu và vài huynh đệ đã quay ngựa rời đi, Hàn Trùng nghiêm nghị gật đầu, chợt vung tay lên, lần nữa trầm giọng quát lớn: “Đi!”
Đội xe lại một lần nữa nặng nề khởi hành, từng chút một chậm rãi tiến về phía trong con núi hiểm trở.
“Tiêu huynh đệ!”
Đang chậm rãi rong ruổi chung với đoàn xe, ánh mắt như điện không ngừng đảo quanh xem xét tình huống, thì bên tai Tiêu Thiên bỗng nhiên vang lên tiếng gọi. Hơi ngoái đầu nhìn lại, hóa ra là Hàn Trùng đuổi lên từ phía sau.
“Hàn lão ca, có chuyện gì không?” - Thấy đối phương một mặt nghiêm trọng cố ý chạy đến tìm mình, Tiêu Thiên cũng không dám lơ là.
“Tiêu huynh đệ, lát nữa nếu thật sự xảy ra tình huống ngoài ý muốn, lão ca xin kính nhờ ngươi tận lực mang tiểu thư đi. Chúng ta một đám lão đầu vô dụng chết không đáng tiếc, nhưng tiểu thư là hy vọng của Hàn gia, ngày hôm nay nhất định không thể xảy ra bất trắc ở đây được.” - Hàn Trùng lại gần Tiêu Thiên, giọng thỏ thẻ.
Hơi nhướng mày ngạc nhiên với hành động như trăn trối này của Hàn Trùng, Tiêu Thiên nhỏ giọng đáp: “Không phải nói Hạ Mãng chỉ muốn lộ phí sao? Đến lúc đó cho hắn một ít tiền mua bình an là được rồi.”
“Nếu như trong đội không có tiểu thư mà nói, tiền đúng là có thể sẽ giải quyết được vấn đề. Nhưng là… aiz!” - Khẽ lắc đầu thở dài, Hàn Trùng ánh mắt nhìn qua thùng xe tản ra mùi thơm phía trước, cười khổ nói nói: “Huynh đệ ngươi mới đến nên không biết, đầu tạp mao xà kia không chỉ tham lam, gian xảo, mà tính tình còn hoang dâm vô độ, mỗi khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền giống như súc sinh động tình. Ta chính là sợ hắn phát hiện ra tiểu thư sẽ nhịn không được thú tính bạo phát.”
“Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta lùi lại cắm trại vài ngày, trong thời gian đó cho người chạy về Thiên Bắc Thành gọi cường giả Hàn gia tới tiếp ứng, không được sao?” - Tiêu Thiên tiếp tục hỏi.
“Từ nơi này đến Thiên Bắc Thành không gần, đi đi về về sẽ tốn rất nhiều thời gian, đến lúc đó hàng hóa chậm trễ sẽ ảnh hưởng uy tín gia tộc.”
“Thì ra là vậy! Vừa lo người, vừa lo hàng, chẳng trách mọi người đều một bộ như gặp đại địch.” - Đối phương đã nói như thế, Tiêu Thiên cũng không hỏi thêm nữa, lúc này khẽ gật đầu: “Hàn đại ca yên tâm, ta tin sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Đối với lời nói của Tiêu Thiên, Hàn Trùng cũng chỉ coi đó là một lời an ủi, chợt cười khổ một tiếng, có chút tự giễu. Biết rõ hắn chỉ là một nhất tinh Đấu Vương thua cả Hàn Tuyết lại còn mạc danh kỳ diệu đi nhờ vả chuyện này. Nếu thực sự không may có chuyện xảy ra, muốn tự mình bảo mệnh còn khó chứ đừng nói tới giúp người.
Nghĩ đến đây Hàn Trùng nhịn không được thở dài một tiếng, hai chân khẽ thúc ngựa tiến lên đi đốc thúc mọi người cẩn thận chú ý tất cả động tĩnh xung quanh.
…
Thời gian từng chút một trôi qua.
Để tránh gây ra âm thanh không cần thiết, từ khi bắt đầu tiến vào Xà Hạp Cốc mọi người đều được lệnh cho ngựa phi nước kiệu, ngay cả bánh xe cũng đều được bọc vải, đến mức bốn đầu Hắc Giác Ngưu kéo xe hàng luôn thở ồ ồ cũng được trùm kín đỡ tiếng ồn.
Đoàn người cứ như vậy lén lén lút lút đi vào trong khe sâu.
Ở hai bên đội xe, tất cả hộ vệ Hàn gia đều đã đem vũ khí rút ra, tay khác cầm lấy một bao bột phấn không ngừng rắc xuống hai bên lối đi.
Giữa bầu không khí khẩn trương, đội xe từng chút một đi sâu vào trong hạp cốc. Liên tục mười phút trôi qua không thấy có động tĩnh gì, thậm chí xa xa phía trước đã mập mờ thấy được lối ra để mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đáng tiếc…
“Đại nhân…”
“Ta biết!”
Tùùùù… Tùùùù… Tùùùù…
...chưa chờ mọi người vui mừng được bao lâu xung quanh đã bất thình lình vang vọng những âm thanh tù và trầm thấp như chiến trận. Nhất thời toàn bộ hạp cốc im lặng đều như sống dậy, cây cối hai bên không ngừng rung động phát ra những âm thanh xào xạc, mơ hồ lộ ra không ít hình ảnh cự mãng.
“Chết tiệt, vẫn bị phát hiện.” - Một màn này xảy ra khiến sắc mặt Hàn Trùng trở nên khó coi, trong miệng nhịn không được nộ quát: “Mọi người, đi mau!”
Mà không cần hắn quát thì các hộ vệ Hàn gia kinh nghiệm phong phú cũng đã có hiểu rõ, lúc này từng người liều mạng thúc giục Hắc Giác Ngưu tăng tốc. Cả đội xe từ lén lén lút lút nháy mắt liền biến thành ầm ầm lao ra.
Vụt! Bịch! Bịch! Bịch!
Ngay khi đội xe chỉ còn cách lối ra không đến một trăm mét, bỗng nhiên mấy thân ảnh cực lớn không ngừng rơi xuống từ hai bên vách núi, cuối cùng đem toàn bộ con đường đều phong kín. Ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là hơn mười đầu cự xà, mặc dù đẳng cấp chỉ là cấp ba nhưng hình thể khổng lồ của chúng đã đem thông đạo gần như bịt kín không lộ ra một khe hở nào.
“Mẹ nó!” - Bị cự xà đem cả con đường ngăn lại, trong lòng mọi người nhất thời trầm xuống.
Mà cùng thời điểm con đường bị lấp kín thì xung quanh cũng không ngừng vang lên những âm thanh xào xạc, nhất thời vô số đầu rắn lớn nhỏ hiện ra khắp nơi trên vách núi trước sau vây quanh thương đội. Nhìn qua màu sắc và răng nanh bén nhọn thì tất cả đều là độc xà.
“Kiệt kiệt kiệt! Một đám ngốc tử, dưới mắt bản đại gia cũng dám lén đi qua?”
Chưa chờ mọi người tỉnh lại từ bàng hoàng bị bao vây, chợt một tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên ở cuối chân trời, theo ngay sau đó là một đạo thân ảnh xanh thẫm từ trên đỉnh núi lao xuống, chỉ mấy hơi thở đã xuất hiện lơ lửng phía trên đội xe.
“Đây là… Yêu Xà!?” - Nhìn thấy thấy ảnh mới xuất hiện, trong lòng Tiêu Thiên nhịn không được ngạc nhiên: “Cái này… xấu như vậy cũng không ngại đi ra đường?”
Thân thể nhân loại, đầy đủ tứ chi, nhưng phần da trên cánh tay từ cùi chỏ và cẳng chân từ đầu gối trở xuống lại che kín chi chít vảy rắn, quan trọng hơn là cái đầu từ cổ trở lên lại là đầu rắn, hai con mắt tam giác nhỏ hẹp âm lãnh đảo qua một lượt tất cả mọi người.
Xà Nhân đẹp đẽ cỡ nào, Mỹ Đỗ Toa đẹp đẽ cỡ nào, vậy mà tới đầu Yêu Xà này… nói rằng xấu xúc phạm người nhìn cũng không đủ để mô tả độ xúc phạm nữa. Chỉ là xấu thì xấu thế thôi chứ đấu khí dực màu xanh thẫm cùng uy áp cuồn cuộn khắp sơn cốc kia lại chứng minh yêu quái này thực sự là một Đấu Hoàng không thể nghi ngờ.
“Hạ Mãng!” - Nhận ra kẻ đến là ai, sắc mặt đám người Hàn Trùng nhất thời trở nên trắng bệch, trong giọng nói bất giác có chút run rẩy.
Hạ Mãng từ trên cao hạ mắt nhìn xuống đội xe, đột nhiên cười hắc hắc, không chút để ý nói: “Quy củ bản đại gia đặt ra các ngươi biết chứ?”
“Đương nhiên có biết.” - Khuôn mặt chợt run lên, Hàn Trùng từ giữa trong đội xe thúc ngựa bước tới, bàn tay khẽ lật lấy ra một tấm tinh tạp, thanh âm cung kính nói: “Hạ Mãng thống lĩnh, chúng ta là đội xe của Hàn gia Thiên Bắc Thành, ở đây có chút lễ mọn, mong rằng thống lĩnh nhận lấy.”
Yêu Xà duỗi tay ra không chút khách khí hút lấy tinh tạp trong tay Hàn Trùng, mắt tam giác khẽ liếc, nhếch miệng cười nói: “Không sai! Xem ra các ngươi cũng có chút thành ý.”
Nghe vậy sắc mặt Hàn Trùng nhất thời trở nên vui vẻ, cẩn thận nói: “Vậy không biết thống lĩnh có thể để đội xe chúng ta đi qua không?”
“Các ngươi có thể đi…” - Hạ Mãng cười lên quái dị, lưỡi rắn liếm liếm khóe miệng, ngón tay đột nhiên chỉ về phía xe Hàn Tuyết nói: “...nhưng nàng lưu lại, hắc hắc hắc!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 398: yêu xà tập kích
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 398: Yêu Xà tập kích
Danh Sách Chương: