“Các ngươi có thể đi, nhưng nàng lưu lại, hắc hắc hắc!”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người trong đội xe đều biến sắc, bàn tay bất giác nắm chặt vũ khí.
“Thống lĩnh đại nhân nói lời này là có ý gì?” - Hàn Trùng cũng khẽ hít một hơi, cung kính trước đó nháy mắt biến thành lạnh lùng.
“Hắc hắc hắc, ta có ý gì các ngươi còn không rõ hay sao?” - Không để ý đến Hàn Trùng, Hạ Mãng chỉ tập trung lên thùng xe phía sau, giọng cười quái dị nói: “Chỉ bằng một tia mùi thơm trên người người ngươi, cho dù ở rất xa bản đại gia cũng có thể ngửi thấy được. Hơn nữa “Hàn gia hữu Tuyết - Nguyệt” câu nói này bản đại gia cũng đã từng nghe qua, các ngươi đã tự nhận mình là người Hàn gia, không biết trên xe kia là Tuyết, hay là Nguyệt đây?”
Ầm!
Thanh âm dâm tà của Hạ Mãng vang lên còn chưa dứt đỉnh nắp thùng xe đã trực tiếp nổ tung, chợt một bóng hình xinh đẹp lao ra đứng ở trên mui xe, ánh mắt băng hàn nhìn Hạ Mãng ở trên bầu trời.
“Quả nhiên không ngoài sở liệu của bổn đại gia, lần thu hoạch này quả nhiên là phong phú. Mỹ nữ cực phẩm như vậy, bao nhiêu năm rồi đều chưa từng thấy qua, kiệt kiệt kiệt.” - Nhìn thấy dung mạo của Hàn Tuyết, xà nhãn Hạ Mãng nhất thời xuất hiện dâm quang, ngửa mặt lên trời cười to nói.
Gương mặt Hàn Tuyết lạnh như băng, mắt đẹp xẹt qua một tia hàn ý, bàn tay mềm mại khẽ lật, một thanh trường kiếm thoáng hiện ra, đôi cánh đấu khí sau lưng chợt rung lên, nửa lời không nói thân hình đã bùng nổ công kích về phía Hạ Mãng.
“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, lấy thực lực Đấu Vương của ngươi cũng muốn thử sức với bản đại gia sao?” - Nhìn thấy Hàn Tuyết vọt tới, Hạ Mãng liếc mắt khinh thường, tay đều không thèm động, chỉ há miệng phun ra một đạo phong nhận màu xanh biếc.
Phong nhận vừa ra liền nhanh như chớp nện lên trên thân kiếm phát ra một tiếng nổ tung, đem thân hình Hàn Tuyết bắn ngược về phía sau, gò má hồng nhuận nhất thời có chút tái nhợt.
Vừa tùy ý động liền đem đại kết cục đánh ra đến. Chênh lệch giữa Đấu Vương và Đấu Hoàng thật sự là quá lớn.
“Hạ thống lĩnh, ta nhắc lại chúng ta là người của Hàn gia ở Thiên Bắc Thành. Nếu ngươi động thủ với chúng ta, các trưởng lão Hàn gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nhìn thấy Hàn Tuyết bị nhục, Hàn Trùng nhất thời phẫn nộ quát.
“Kiệt kiệt kiệt, Hàn gia a? Mặc dù có một ít lão gia hỏa, nhưng các ngươi làm gì được ta? Đánh không lại ta không thể chạy sao? Lại nói, hôm nay chỉ cần ta đem tất cả các ngươi lưu lại đây, ai biết là ta xuất thủ với Hàn gia các ngươi?” - Hạ Mãng cười lên một tiếng quái dị, chợt từ trên không trung rít lên một tiếng khác thường.
Theo âm thanh này vừa lan ra, chỉ thấy hai mắt vô số độc xà xung quanh chớp động hàn quang, nhất thời cả đám hóa thành mũi tên lao về phía đội xe Hàn gia, tràng cảnh giống như trên trời rơi xuống một trận mưa rắn độc, nhìn qua có chút khủng bố.
Ngẩng đầu nhìn lên đại lượng độc xà che tối cả một vùng lao xuống, ánh mắt các hộ vệ đều hiện lên vẻ tuyệt vọng, thế nhưng không ai có ý định chạy trốn hay xin tha, ngược lại từng người nắm chặt vũ khí, sẵn sàng liều mạng đánh cược một lần.
Trên bầu trời, độc xà ùn ùn hạ xuống như muốn che lấp cả thiên không báo hiệu một tràng chém giết tinh phong huyết vũ chuẩn bị ập xuống vùng hạp cốc này. Hoặc là không!
Phừng! Phừng! Phừng! Vù! Vù!
Chỉ thấy cơn mưa độc xà trút xuống còn cách đội xe khoảng hai mét bỗng nhiên khựng lại như va phải một bức tường vô hình, sau đó chợt phừng phừng hóa thành từng đám hỏa cầu trên không trung, ngắn ngủi trong nháy mắt liền bị đốt thành tro tàn phiêu đãng trong gió mang theo mùi cháy khét bay khắp sơn cốc.
“Cái này…”
“Đây là… xảy ra chuyện gì?”
“?!”
“...”
Biến cố bất thình lình xảy ra, ở đây cho dù là đám người Hàn Trùng, hay Hàn Tuyết, thậm chí Đấu Hoàng như Hạ Mãng tất cả đều nhịn không được kinh ngạc.
Thời - không như đọng lại, chỉ có tro tàn phía trên bầu trời từ từ buông xuống phủ một tầng màu đen mỏng manh lên mặt đất, cùng mùi rắn nướng thơm lừng phiêu đãng là bằng chứng chứng minh đây hoàn toàn không phải giấc mơ của bất kỳ ai.
Một màn quỷ dị xảy ra khiến trong lòng mọi người có mặt trong hạp cốc đều dâng lên một luồng khí lạnh. Ai cũng không giải thích được chuyện gì đã xảy ra, mặc dù lấy thực lực Đấu Hoàng của Hạ Mãng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đại lượng độc xà đột nhiên hóa thành tro bụi mà không biết nguyên nhân.
Tràng cảnh yên tĩnh cứ thế bao phủ trong hạp cốc, vô số độc xà may mắn chưa nhảy xuống ở hai bên sườn cốc giờ phút này cũng cảm nhận được bất an, thân mình đều dựng thẳng lên, từng đạo thanh âm khè khè chứa đựng một chút táo bạo vẫn không ngừng truyền ra làm cho không khí trong Vạn Xà Hạp trở nên âm lãnh rất nhiều.
Thấy vậy mấy người Hàn Trùng âm thầm liếc nhau, không bàn mà hợp chậm rãi lui về phía Hàn Tuyết đem nàng vây quanh, ánh mắt cảnh giác khóa chặt vào Hạ Mãng đang ở trên bầu trời.
Bầu không khí quỷ dị kéo dài một lúc lâu, rốt cuộc Hạ Mãng cũng dần hoàn hồn, vẻ mặt có chút chần chờ. Chỉ là khi thấy được dung nhan kiều diễm động lòng người của Hàn Tuyết, ánh mắt hắn lần nữa trở nên nóng bỏng, lưỡi dài uốn lượn phát ra một đạo âm thanh bén nhọn vang vọng trường không.
Vô số độc xà hai bên sơn cốc nghe thấy mệnh lệnh đều thoáng do dự một chút, nhưng rồi rất nhanh hai mắt lại bắn ra hung mang, thân hình uốn éo rồi giống như từng đạo lợi tiễn lần nữa lao về phía đội xe.
Thấy độc xà lại công tới, đám người Hàn Trùng vội vàng thúc dục đấu khí, nhưng chưa đợi bọn hắn kịp phản ứng thì tràng cảnh quỷ dị kia đã tái hiện trước một bước, đem đám độc xà biến thành từng đóa hoa quỳnh nở rộ rồi nhanh chóng phai tàn, cuối cùng hóa thành tro tàn từ từ rơi xuống.
Lần thứ hai liên tiếp chứng kiến một màn này, trong mắt đám người Hàn Trùng đều hiện lên vẻ mừng như điên. Đến lúc này gần như đã có thể khẳng định chắc chắn rằng có cao thủ ở phía sau âm thầm trợ giúp bọn họ.
“Tiểu thư…” - Hàn Trùng mặt mày hưng phấn, liếc nhìn Hàn Tuyết một cái, thấp giọng nói.
Ngọc thủ Hàn Tuyết khẽ nắm chặt trường kiếm, mắt hạnh đảo qua xung quanh nhưng vẫn chưa phát hiện chút dấu vết nào khiến đôi mày liễu không khỏi hơi chút cau lại. Không sớm không muộn, đúng thời khắc khó khăn nhất lại gặp được cường giả ra tay tương trợ. May mắn này cũng quá không nói lý đi chứ?
Nghĩ tới hai chữ may mắn, đôi mắt Hàn Tuyết bỗng nhiên ma xui quỷ khiến chợt dừng lại trên người Tiêu Thiên, biến số duy nhất không nằm trong hiểu biết của nàng, và rất không trùng hợp, trước đó hắn cũng từng được Hàn Trùng hai lần gọi bằng “con riêng của Thần May Mắn”.
Chỉ là chưa chờ Hàn Tuyết kịp suy nghĩ cẩn thận, thanh âm âm lãnh của Hạ Mãng đã truyền tới từ không trung.
“Không biết là vị cao nhân nào ở đây?! Tại hạ Hạ Mãng, nếu có chỗ nào đắc tội, xin được lượng thứ, ngày sau nhất định hậu tạ. Còn chuyện hôm nay là việc riêng giữa ta và bọn người kia, mong bằng hữu không nên nhúng tay vào.” - Trên bầu trời, mục quang Hạ Mãng không ngừng đảo quanh, chợt ôm quyền nói.
Thanh âm của Hạ Mãng chậm rãi vang vọng trong sơn cốc mãi đến lúc hoàn toàn tiêu tan vẫn không có tiếng đáp lại. Ngay khi trong lòng hắn bắt đầu có chút mất kiên nhẫn thì một giọng già nua, ngắn gọn, rõ ràng lại vang lên.
“Cút!”
Giọng nói già nua nhưng ầm ầm như sấm dậy đột ngột xuất hiện giống như từ trên trời truyền xuống, lại tựa như vang lên ngay bên tai những người ở đây. Giờ phút này, vui mừng trong lòng đám người Hàn Trùng càng trở nên dày đậm thành thực chất. Bọn họ thật sự được cường giả trợ giúp a!
“Các hạ thật muốn vì đám vô dụng này mà đắc tội với ta sao?” - Đáy mắt Hạ Mãng xẹt qua một tia hung mang, chẳng qua ngại vì một màn quỷ dị lúc trước nên cũng không dám lập tức ra tay, chỉ cất giọng âm lãnh nói.
“Trong vòng mười hơi thở không cút… chết!”
Vẫn ngắn gọn, đơn giản mà cực kỳ trực tiếp, đến mức dù là người ngoài nhưng Hàn Trùng và các hộ vệ Hàn Già cũng có thể nghe ra ý cười cùng trào phúng trong lời nói, giống như đang châm chọc Hạ Mãng là loại dbrr không biết tự lượng sức mình.
Hai lần bị đối đãi không chút khách khí như thế, ánh mắt Hạ Mãng trở nên cực kỳ âm trầm. Hắn ở nơi này chiếm núi làm đại vương nhiều năm, dĩ nhiên không thiếu cường giả muốn diệt trừ hậu họa, thế nhưng hết lần này đến lần khác vẫn chưa có ai thành công. Dù sao diện tích dãy núi này không nhỏ, hơn nữa trong sơn mạch lại tồn tại vô số xà động, chỉ cần Hạ Mãng hắn biến trở về nguyên hình, sau đó chạy vào trong núi sâu thì muốn bắt ra cũng không hề dễ dàng.
Cứ như vậy sống sung sướng đã quen, lại không lo bị tiêu diệt dần nuôi thành hung danh cùng tính cách ngang tàng của Hạ Mãng. Đáng tiếc, hôm nay hắn gặp phải kẻ mạnh hơn, quỷ dị hơn, ngang tàng hơn cả chính mình.
Trong lòng đã âm trầm trận trận, trên mặt Hạ Mãng lại nhìn không ra chút biểu hiện nào, lúc này ôm quyền hướng về bốn phía xung quanh, nói: “Nếu bằng hữu cố ý phải bảo vệ bọn họ, vậy thì được thôi, hôm nay Hạ Mãng ta xem như nể mặt ngươi tha cho đám người này…”
Lời còn chưa nói hết, đấu khí quanh thân Hạ Mãng đã bất ngờ tuôn ra dữ dội. Một cước đạp hư không, thân thể chợt hóa thành một thiểm điện màu bích lục xuyên qua hư không, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Hàn Tuyết, đấu khí hùng hồn bạo chấn đem bọn Hàn Trùng chấn văng ra phía sau.
“Hừ! Nữ nhân bản đại gia coi trọng còn chưa có ai thoát khỏi tay ta đâu!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 399: cường giả thần bí
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 399: Cường giả thần bí
Danh Sách Chương: