“Hừ! Nữ nhân bản đại gia coi trọng còn chưa có ai thoát khỏi tay ta đâu!”
Đấu khí dữ dội mang theo uy áp Đấu Hoàng bất thình lình tuôn ra, theo tiếng cười dâm đãng của Hạ Mãng lấy cực kỳ nhanh chóng hướng Hàn Tuyết chộp tới. Mà bằng vào thực lực và sự chú ý bị phân tán lúc này của Hàn Tuyết căn bản là không cách nào tránh né, bởi vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn móng vuốt của của đối phương chộp lên bờ vai trắng trẻo của mình.
“Muốn chết!”
Tạch! Đoàng! Đoàng! Uỳnh! Uỳnh! Ù! Ù! Ù!
Bàn tay Hạ Mãng vừa mới hạ xuống, một tiếng quát lạnh mang theo sát ý đã nổ tung vang vọng quanh sơn cốc. Lập tức thiên địa đại động!
Trên bầu trời, mây đen vần vũ thành lốc xoáy, sấm chớp từng cơn. Mọi người hoảng sợ nhìn lên, chỉ thấy tại trung tâm xoáy mây khổng lồ ẩn hiện thứ gì đó như một con mắt đang nhắm chặt.
Dưới mặt đất, đại địa rung chuyển, phong bạo rít gào chói tai khiến sơn cốc nhỏ hẹp đều như muốn sập xuống đầu tất cả mọi người.
Và đáng sợ hơn cả là một uy áp cực kỳ kinh khủng không chút báo trước bỗng nhiên tràn ngập không gian trực tiếp nghiền ép mọi sinh vật sống đang có mặt tại hiện trường tới chết trân tại chỗ, liền hít thở đều khó khăn, bao gồm luôn cả Đấu Hoàng như Hạ Mãng.
“Huyết Kế Võng La - Tất Sát Hôi Cốt”
Giữa sự ồn ào, hỗn loạn và cả uy áp như khiến cả thiên địa muốn sụp đổ ấy, chỉ thấy trước mặt Hạ Mãng bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng không gian lớn bằng miệng bát, sau đó là một cánh tay chợt thò ra từ bên trong lỗ hổng. Đáng nói là, giữa lòng bàn tay của cánh tay kia vậy mà dài ra một đoạn xương cốt màu xám đen nhọn hoắt nhắm thẳng cổ họng đầu Yêu Xà dâm đãng đâm tới.
Phập!
Khoảng cách quá gần, tốc độ quá nhanh, cộng thêm uy áp dữ dội nghiền ép thân thể khiến Hạ Mãng không kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, từ đầu đến cuối chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị cốt kiếm kia đâm xuyên qua.
Một đòn trúng đích, cánh tay kia lập tức rút trở về lỗ đen rồi biến mất, kéo theo tất cả thiên địa dị tượng cũng tan biến không dấu vết, trả lại cho sơn cốc sự bình yên, mà không bình yên lắm, vốn có của nó.
Kể ra thì dài dòng, nhưng trên thực tế, mọi chuyện chỉ diễn ra trong vẻn vẻn ba giây đồng hồ. Từ tiếng quát lớn vang lên, tới trời đất rung chuyển cùng uy áp xuất hiện, tiếp đến là hình ảnh cánh tay không rõ của ai bỗng nhiên thụt ra thụt vào một cái lỗ, sau đó… không có sau đó nữa khi tất cả đều bất ngờ kết thúc trong sự tĩnh lặng đầy quỷ dị.
Mọi thứ giống như một ảo mộng, nơi gần trăm con người cùng hàng vạn độc xà mơ cùng một giấc mơ không có thật, ngoại trừ Hạ Mãng.
“Tiểu… không gian trùng động… cường giả… Đấu… Tôn…”
Đầu Yêu Xà dâm đãng này vẫn như cũ đang lơ lửng trên không trung, một bàn tay vẫn như cũ đang đặt trên vai Hàn Tuyết, chỉ riêng vùng cổ bị cốt kiếm thần bí đâm xuyên qua trước đó chậm rãi… phong hóa thành cát bụi chậm rãi phiêu đãng theo gió tương tự như cái cách các nạn nhân bay màu sau cú búng tay của Thanos.
“Ta… ta… không… cam lònggggg…”
Dấu vết phong hóa nhanh chóng lan ra xung quanh bằng một tốc độ không thể ngăn cản, chỉ trong nửa cái nháy mắt đã ngạnh sinh sinh đưa một cường giả Đấu Hoàng khét tiếng trở về cát bụi theo đúng nghĩa đen.
Giữa không gian tĩnh lặng, tiếng hét thảm cuối cùng của Hạ Mãng vang vọng quanh sơn cốc mãi không tiêu tan chứng minh rằng hắn đã từng tồn tại, nhưng bây giờ cũng chẳng còn lại gì ngoài chữ đã từng.
Thời gian như ngưng đọng lại. Ít từ trăm, người nhiều đến hàng vạn độc xà xung quanh, tất cả đều chẳng bàn mà hợp cùng nhau cứng ngắc tại đương trường, thậm chí hít thở đều quên mất không làm. Mãi cho đến khi…
Tạch! Rắc!
...một viên đá rất nhỏ bị gió lay rớt xuống từ trên đỉnh núi, va chạm với mặt đất bên dưới rồi vỡ tan thành từng hạt cát nhỏ phát ra âm thanh rất khẽ, nhưng lại như gợn lên ngàn cơn sóng lớn giữa mặt hồ tĩnh lặng.
“Bảo vệ tiểu thư!”
Theo Hàn Trùng quát lớn một tiếng đánh động, các hộ vệ Hàn gia chợt giật mình như người say tỉnh mộng, cả đám lập tức ùa lên như ong vỡ tổ đem Hàn Tuyết vây ở bên trong, ánh mắt hung hăng đảo quanh sơn cốc.
Trái ngược với gần trăm nhân loại đang tụ thành một khối kia, cái chết của Hạ Mãng dường như đã biến hàng vạn độc xà xung quanh trở thành rắn mất đầu theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, lúc này mạnh ai nấy chạy, thân ai nấy lo, chỉ trong nháy mắt đều đã không thấy tăm tích.
Chứng kiến kết thúc không thể ngờ tới này, cho dù là luôn lạnh lùng như Hàn Tuyết cũng nhịn không được ngạc nhiên tới ngây người, chợt nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng tựa như băng tuyết dần tan ra, một đôi mắt đẹp hướng lên không trung, chắp tay cung kính nói: “Vãn bối Hàn gia Hàn Tuyết, xin đa tạ tiền bối ra tay tương trợ. Chẳng hay tiền bối có thể hiện thân gặp mặt, cũng là cho vãn bối cơ hội đem danh tự ngài khắc cốt minh tâm hay không?”
Là người đứng gần nhất với Hạ Mãng, Hàn Tuyết may mắn được nhìn thấy tận mắt thủ đoạn công kích không cách nào đón đỡ, cũng như nghe rõ tận tai đầu Yêu Xà kia nghẹn ngào hai chữ Đấu Tôn ngay tại sát na hắn trúng đòn. Tôn Giả a, ở cái đất Trung Châu cao thủ như mây, cường giả đi đầy đất này cũng không tìm ra được mấy vị như vậy đâu. Bất kể là ơn cứu mạng hôm nay hay cơ hội gây dựng quan hệ ngày sau, Hàn Tuyết đều hiểu rõ mình nhất định phải lấy lễ đối đãi với đối phương.
Đáng tiếc, đó chỉ là mong muốn đơn phương của nàng.
“Lão phu tiện đường mà thôi, gặp mặt gì đó không cần đâu. Các ngươi đi đi.” - Vẫn là thanh âm già nua từ trên trời truyền xuống trước đó, chỉ khác là không còn lạnh lùng cùng nồng đậm sát ý làm cho người khác không rét vẫn run nữa mà thôi.
Theo thanh âm hạ xuống, cường giả thần bí kia dường như cũng đã rời đi, xung quanh không còn chút thanh âm nào nữa truyền ra.
Thấy bốn phía an tĩnh lại, Hàn Tuyết cũng đành phải thất vọng thở dài một hơi, chợt ngọc thủ vung lên, thanh âm trong vắt động lòng người truyền ra vang vọng: “Tiếp tục khởi hành thôi.”
Nghe vậy, đám người Hàn Trùng vội vàng tản ra kiểm tra hết mọi thứ một lần, sau đó nhanh chóng thiết lập lại phòng thủ rồi khởi động lại hành trình.
Đoàn xe chậm rãi lăn bánh cũng là lúc Hàn Tuyết thở phào một hơi, chợt hướng mắt nhìn về thùng xe xa hoa từng chở nàng suốt thời gian qua, đáng tiếc giờ nó đã vỡ tan mất rồi. Bất đắc dĩ, vị tiểu thư càng vàng lá ngọc này đành phải chuyển sang ở chung chỗ với Lilim trong một thùng xe nhỏ hơn.
. . .
Sau năm phút không ngừng phi nước đại, rốt cuộc đội xe cũng đã thuận lợi đi ra khỏi Vạn Xà Hạp.
Nhìn thấy bầu trời cao xanh rộng lớn, hít thở không khí đã không còn áp lực, tâm tình mọi người mới thực sự được thả lỏng, chợt trên mặt đều hiện lên vẻ mừng như điên cảm giác sống sót sau tai nạn. Và như một lẽ dĩ nhiên, trong lòng vui vẻ rồi thì tràng cảnh chấn động nhân tâm vừa xong lập tức trở thành đề tài cho mọi người thảo luận.
“Hahaha! Đầu tạp mao xà kia tác oai tác quái nhiều năm hại qua không biết bao nhiêu người, rốt cuộc cũng có ngày ông trời mở mắt. Thật cmn đã nghiền!”
“Ông trời nào mở mắt!? Rõ ràng là thực lực vị tiền bố kia chấn nhiếp càn khôn a!”
“Nói không sai! Mà lúc đó ta may mắn đứng tương đối gần, mơ hồ còn nghe được Hạ Mãng thốt lên vị tiền bối kia hình như là một Đấu Tôn.”
“Không phải đâu! Đời ta vậy mà được nhìn thấy một vị Tôn Giả ra tay!?”
“Ta nhìn vị tiền bối kia ra tay vô hình, đi về vô tướng, có khi nào là Phong Tôn Giả trong truyền thuyết không?”
“Sợ rằng không phải! Dù sao thứ giết đám độc xà là một loại hỏa diễm vô hình, còn Hạ Mãng lại chết do cốt kiếm quỷ dị. Tuy rằng ta không biết Phong Tôn Giả lợi hại đến đâu, nhưng thủ đoạn kia rõ ràng không phải là một người tu luyện đấu khí hệ Phong thành danh như hắn làm ra được.”
“...”
Nghe được đám hộ vệ không ngừng bàn tán cùng suy đoán, trong lòng Tiêu Thiên cười dài nhưng ngoài mặt vẫn không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu khẽ hỏi: “Vừa rồi không bị kinh động gì chứ?”
“Không có, đại… biểu ca.” - Trong thùng xe, Lilim khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đáp.
“Ừm, vậy ngươi nghỉ ngơi đi.” - Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Lilim, Tiêu Thiên thở dài một hơi: “Vừa rồi may mắn gặp một vị tiền bối hỗ trợ, nếu không sợ rằng mọi người đều phải nằm lại trong Vạn Xà Hạp kia rồi!”
“Vâng, biểu ca.” - Lilim hơi nhắm mắt hưởng thụ, cổ họng ậm ừ âm thanh. Mãi đến khi Tiêu Thiên lấy tay đi rồi nàng mới một mặt tiếc nuối buông xuống tấm rèm che, sau đó bó gối ngồi trong góc thùng xe.
“Hai người… thực sự là huynh muội sao?” - Nãy giờ vẫn im lặng ngồi nhìn Tiêu Thiên và Lilim thân mật, ma xui quỷ khiến thế nào Hàn Tuyết bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
“Sao ngươi lại hỏi vậy?” - Lilim hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc hỏi lại.
“Ta cũng không rõ, coi như bản năng nữ nhân đi, nhưng ánh mắt ngươi nhìn hắn không giống biểu muội nhìn biểu ca.” - Hàn Tuyết nhún vai, hàm hồ đáp.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” - Dứt lời, Lilim gục đầu xuống đầu gối giấu đi gương mặt mình, rõ ràng là không muốn nói chuyện thêm.
Hàn Tuyết hiểu ý cũng thôi nhiều lời, chỉ là thái độ không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận của Lilim càng khiến nàng tò mò hơn, trong lòng bất giác nổi lên thuyết âm mưu cũ về “các biến số ngoài tầm kiểm soát” lúc trước.
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ Hàn Tuyết liền nhịn không được trợn lớn hai mắt khi ký ức chưa phai về cánh tay đâm chết Hạ Mãng trước đó và cánh tay vừa thò vào cửa sổ thùng xe xoa đầu Lilim vậy mà… giống nhau như đúc!
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 400: huyết kế võng la: tất sát hôi cốt
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 400: Huyết Kế Võng La: Tất Sát Hôi Cốt
Danh Sách Chương: