Bỏ lại sự kiện hữu kinh vô hiểm tại Vạn Xà Hạp ở phía sau, đội xe vẫn duy trì lịch trình ngày đi - đêm nghỉ như cũ. Trên đường ngẫu nhiên cũng có gặp phải vài phiền toái nhỏ, nhưng đều không thành vấn đề.
Cũng trong thời gian này Tiêu Thiên thông qua dò hỏi mới biết được từ Vạn Xà Hạp đến Thiên Bắc Thành còn phải đi thêm sáu bảy ngày đường, hơn nữa trước đó đoàn xe từng bị chệch hướng một lần trong sa mạc do không may gặp phải bão cát nên thời gian giao hàng có chút sít sao. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đề nghị cho người chạy về gọi cao thủ Hàn gia tới trợ trận của Tiêu Thiên trước đó không cách nào thực hiện được.
Đáng nói hơn là, mặc dù mấy ngày nay Tiêu Thiên cảm thấy bản thân mình đã cư xử bình thường đến không thể bình thường hơn rồi, nhưng chẳng hiểu vì sao thái độ của Hàn Tuyết đối với hắn lại bỗng nhiên tốt hơn không ít. Từ phân phó Hàn Trùng không giao việc nặng, tới đôi lúc còn lén lút nhìn hắn mỉm cười, đáng sợ nhất là tối hôm qua nàng còn mượn cớ “rượu vào, hành động ra”, trước vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của đám người Hàn Trùng cứ thế… ngã vô người hắn, thực tế là giả vờ để dùng đấu khí thăm dò thực lực.
Đối với loại đối đãi đặc thù người khác nhìn mà thèm nhỏ dãi này, Tiêu Thiên chỉ biết cười khổ, trong lòng thầm than trực giác của nữ nhân thật đáng sợ, đồng thời cũng không thể không khâm phục quyết tâm của vị tiểu thư tuổi nhỏ, tâm cơ không nhỏ này.
Cứ nhìn cái cách nàng quyết tâm cắn chết không bỏ, ý tứ không được, động thủ không xong liền chuyển sang động khẩu, thường thường rảnh rỗi liền tùy ý nói chuyện phiếm, nhưng trong nội dung lại âm thầm dò xét thân phận và lai lịch hắn là thấy rõ một khi nàng đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai.
Đương nhiên, bằng vào lịch duyệt của Tiêu Thiên mà nói, một nữ hài mới ngoài hai mươi như Hàn Tuyết muốn điều tra hắn là chuyện không thể nào. Vài lời nói hàm hồ kiểu nửa thật nửa giả là đủ để mỗi lần như vậy nàng đều không công mà lui, quyền đấm vào bông rồi.
Những tưởng bế tắc sẽ khiến nàng tử bỏ, nhưng không, Hàn tiểu thư vẫn chưa chịu từ bỏ. Đi đường Tiêu Thiên không thông, Hàn Tuyết cầu may bằng cách chuyển sang đi lộ tuyến Lilim với suy nghĩ cùng là nữ nhân sẽ dễ dàng hơn. Đáng tiếc, đường nào rồi cũng về Roma, Tiêu Thiên đã không muốn thì nàng vĩnh viễn sẽ chỉ đi vòng tròn mà thôi.
…
Trải qua Hàn Tuyết không ngừng suy đoán và dò xét trong vô vọng thì vào chiều tối ngày thứ năm, thời điểm mọi người chuẩn bị hạ trại bỗng nhiên lại có bồ câu đưa tin mang huy chương Hàn gia bay tới từ hướng Thiên Bắc Thành.
Nhận thư truyền tin từ tay một gã hộ vệ, Hàn Tuyết chậm rãi mở ra, đôi mắt đẹp khẽ động, chợt gương mặt tươi cười từ từ băng lãnh xuống.
Thấy sắc mặt Hàn Tuyết biến hóa, doanh địa đang vang vọng tiếng cười nháy mắt trở nên an tĩnh lại. Chỉ một ánh nhìn đảo qua, Hàn Trùng và mọi người đều đồng loạt đứng dậy, mọi sự chú ý đều tập trung hết về cô nàng tiểu thư này.
“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì sao?” - Hàn Trùng trầm giọng hỏi.
“Trong gia tộc truyền đến thư tín nói gần đây Hồng gia có tính toán ra tay với Hàn gia chúng ta, dặn dò chúng tay nên cẩn thật một chút.” - Bàn tay siết chặt thư tín, mày liễu cau lại, Hàn Tuyết lạnh lùng đáp.
“Hồng gia!? Con mẹ nó, lại là cái đám vương bát đản kia à?” - Hồng gia hai chữ này vừa ra, xung quanh nhất thời vang lên từng đợt âm thanh mắng chửi.
“Lần này bọn chúng lại muốn làm cái gì?” - Hàn Trùng có chút cau mày lẩm bẩm.
“Hồng gia lão bất tử kia muốn ta với tỷ tỷ cùng nhau gả cho Hồng Thần, nói cái gì quan hệ song thắng, cái gì thắt chặt tình cảm mấy lời vô nghĩa. Hừ! Lời hay ý đẹp cho lắm chẳng qua cũng chỉ là muốn che giấu ý đồ thôn tính Hàn gia chúng ta để trở thành chân chính bá chủ Thiên Bắc Thành mà thôi.”
“Mẹ nó chứ, Hồng gia thật sự khinh Hàn gia chúng ta là quả hồng mềm sao? Loại yêu cầu này cũng dám đưa ra?”
Nghe được lời này của Hàn Tuyết, sắc mặt không ít người trẻ tuổi trong đội xe đều trầm xuống. Hiển nhiên điều kiện Hồng gia đưa ra làm cho trong lòng bọn họ đều cực kỳ phẫn nộ.
Đối với sự tức giận của Hàn Trùng và mọi người, Tiêu Thiên ở một bên nghe vào trong tai, nhớ ở trong lòng, còn ngoài mặt vẫn lạnh nhạt, một bộ không phải việc của ta, chỉ tập trung loay hoay với bếp lửa và thức ăn.
Mà thấy hắn như thế, vẻ mặt Hàn Tuyết cũng có chút ảm đạm, chợt thanh âm lạnh lùng nói: “Mặc dù Hồng gia làm người không ra sao nhưng thực lực bày ra đó. Ngày mai chúng ta tiến vào địa phận Thiên Bắc Thành rồi, mọi người cũng nên cẩn thận một chút.”
“Vâng!”
Nghe được mọi người đồng thanh đáp, Hàn Tuyết gật gật đầu, lại không biết vì lý do gì khẽ hừ một tiếng rõ to rồi mới xoay người trực tiếp đi vào lều của mình.
Theo bóng hình xinh đẹp của Hàn Tuyết biến mất, mọi người lần nữa ngồi trở lại bên đống lửa. Được ánh lửa ấm áp chiếu rọi nhưng sắc mặt mọi người vẫn lạnh như băng, xem chừng lực uy hiếp của Hồng gia gì đó còn phải lớn hơn đầu Yêu Xà vài ngày trước không ít.
“Hàn Trùng đại ca, Hồng gia kia rất mạnh sao?” - Giữa bầu không khí mang áp lực kéo dài hồi lâu, rốt cục Tiêu Thiên là người lên tiếng phá vỡ im lặng trước.
“Thực tình mà nói, cách đây vài năm Hàn gia chúng ta đúng là Thiên Bắc Thành đệ nhất gia tộc. Đáng tiếc, hiện tại Hồng gia mới là những kẻ nắm giữ danh hiệu ấy.” - Hàn Trùng thở dài đáp.
“Vài năm ngắn ngủi liền soán ngôi đệ nhất gia tộc? Nội tình Hồng gia này xem ra không tầm thường a?” - Tiêu Thiên hơi ngạc nhiên hỏi.
“Cũng không phải như vậy. Bàn về chỉnh thể thực lực, Hàn gia chúng ta vẫn mạnh hơn Hồng gia một chút. Chỉ là trong lứa thiên tài trẻ tuổi của Hồng gia ra một tên Hồng Thần là đệ tử của Phong Lôi Các, vẫn là thành phần được coi trọng.” - Hàn Trùng một mặt nghĩ nó chán cười khổ nói: “Phong Lôi Các a, phóng mắt toàn bộ Trung Châu bắc vực đều được tính thế lực cầm đầu. Hồng gia may mắn nương nhờ gốc đại thụ này mới có thể trong vòng vài năm ngắn ngủi phát triển vượt bậc như ngày hôm nay.”
“Phong Lôi Các thì thế nào!? Mẹ nó chứ! Hồng gia dám leo lên hai vị tiểu thư, lão tử đánh không lại cũng phải cắn bọn chúng một miếng.” - Một tên hộ vệ trẻ tuổi tức giận nói.
“Vốn còn muốn kết giao thêm với Tiêu Thiên huynh đệ ngươi, đáng tiếc… haiz!” - Hàn Trùng hoàn toàn không để người trẻ tuổi nói nhảm kia trong lòng, chợt vỗ vỗ bả vai Tiêu Thiên nói: “Chờ về đến Thiên Bắc Thành, ta sẽ cho người đưa ngươi rời đi, tránh khỏi bị liên lụy.”
Tiêu Thiên chỉ cười cười, không nói.
“Thôi, tối nay mọi người nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai tỉnh táo một đường thẳng về gia tộc là xong việc rồi.” - Hàn Trùng thở dài một hơi, chợt đứng dậy phất phất tay, sau đó xoay người rời đi, để lại mọi người ngồi bên đống lửa lòng tràn đầy nộ khí.
Nhìn theo bóng lưng mọi người lần lượt đứng dậy rời đi, mãi cho đến khi chỉ còn lại một mình, Tiêu Thiên mới thả thêm vài cây củi khô vào đống lửa, sau đó phủi tay trở về lều của mình.
“Hồng gia… Phong Lôi Các… hừ!”
. . .
Mặt trời lên cao, bầu trời vạn dặm không mây, từng tia nắng vàng mang theo nhiệt độ nóng rực không ngừng phủ xuống. Dưới tình huống thời tiết nóng cháy như thế này, ngay cả đại thụ hai bên đường cũng có chút rủ xuống ủ rũ.
Trên đường lớn, một đội xe liên tục thúc ngựa chạy như bay để lại phía sau khói bụi mù mịt.
“Mọi người chú ý, địa phận Thiên Bắc Thành ngay ở phía trước rồi!”
Từ giữa đội xe bỗng nhiên truyền ra một tiếng hét to khiến trong lòng mọi người đều căng thẳng. Ngẩng đầu nhìn lên thấy đằng xa ẩn hiện một tấm bia đá chỉ đường, bàn tay đám người không khỏi sờ lên vũ khí sau lưng, tay kia nắm chặt dây thừng cũng ẩm ướt mồ hôi lạnh.
Đội xe không ngừng phi nước đại, vài phút ngắn ngủi trôi qua đã tiếp cận tấm bia đá chỉ đường. Chợt…
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Ngay tại khoảnh khắc đội xe vừa mới xông qua tấm bia đá kia, xung quanh bỗng nhiên vang lên từng tiếng xé gió bén nhọn. Cùng lúc đó, từ trong rừng cây hai bên đường cũng nhanh chóng phóng ra vô số mũi tên đem toàn bộ đội xe đều bao phủ vào trong.
Tình huống xuất hiện bất ngờ khiến không ít người giật mình, nhưng cũng may bọn họ đều đã sớm có chuẩn bị, từng đạo đấu khí phóng ra đem toàn bộ ám tiễn đều đỡ xuống.
“Hahaha, tính ra cũng không phải là quá vô dụng. Đáng tiếc…”
Theo tiếng cười đắc ý truyền ra từ trong rừng cây, chợt rất nhiều bóng đen lao ra đem con đường đi Thiên Bắc Thành đều phong tỏa. Mà làm cho trong lòng Hàn Trùng và đám người Hàn gia đều trầm xuống nhất, đó là hai vị lão giả phía trước đám người.
Hai người mặc một bộ hồng sắc trường bào, tại chỗ ngực áo còn đeo thêm một mặt huy chương màu đỏ, khỏi nói cũng biết bọn họ là người đến từ…
“Hồng gia!!!” - Nhìn thấy huy chương màu đỏ, nhãn đồng đám người Hàn Trùng nhất thời co rụt lại.
“Hahaha, Hàn Tuyết tiểu thư, mời ngươi đi ra đi. Hai người lão phu hôm nay tới đây cũng chỉ vì ngươi mà thôi.” - Liếc đều không thèm liếc đám người Hàn Trùng, ánh mắt hai lão giả từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn chằm chằm chiếc xe nơi Hàn Tuyết và Lilim đang ngồi.
Soạt! Vù!
Tấm rèm thô dày bị vén lên, Hàn Tuyết chậm rãi bước xuống, mắt hạnh lạnh như băng nhìn chằm chằm hai vị lão giả, giọng nói mang theo nồng đậm mỉa mai: “Không nghĩ tới để bắt một tiểu nữ tử như ta lại cần Hồng Mộc, Hồng Liệt hai vị trưởng lão. Thật sự là vinh hạnh vô cùng!”
Trên miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Hàn Tuyết lại trầm trọng rất nhiều. Hai vị trưởng lão Hồng gia này đều có thực lực trên dưới tứ tinh Đấu Hoàng, so với Hạ Mãng còn mạnh hơn không ít. Hôm nay nếu hai người đồng loạt ra tay, chỉ sợ không chỉ nàng, mà cả đội xe đều sẽ lâm vào cảnh chạy trời không khỏi nắng.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 401: hồng gia, phong lôi các
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 401: Hồng gia, Phong Lôi Các
Danh Sách Chương: