“Không nghĩ tới để bắt một tiểu nữ tử như ta lại cần Hồng Mộc, Hồng Liệt hai vị trưởng lão. Thật sự là vinh hạnh vô cùng!”
“Lời thừa không cần nói nhiều, hôm nay lão phu đến đây cũng chỉ là phụng mệnh hành sự. Ngươi, theo chúng ta đi thôi!” - Hồng Liệt mặt không biến sắc nói.
“Nằm mơ!” - Ngọc thủ khẽ nắm, một thanh trường kiếm lóe lên trong tay Hàn Tuyết, ý tứ vô cùng rõ ràng.
“Gian ngoan mất linh!”
Gặp Hàn Tuyết ngoan cố chống lại, Hồng Liệt khẽ lắc lắc đầu, một bước chân vừa ra liền trực tiếp xuất hiện trước mặt Hàn Tuyết, bàn tay nâng lên, một luồng kình phong nóng cháy mang theo uy áp trực tiếp đem tất cả đường lui của Hàn Tuyết bao phủ lại.
Đối diện, Hàn Tuyết thấy Hồng Liệt vừa ra tay đã vận dụng toàn lực thì mặt cười biến sắc, chợt cắn chặt răng ngà cũng ra chiêu đối ứng.
Ầm! Bùm!
Song chưởng tiếp xúc, kình phong hung hãn tỏa ra đem đám người xung quanh chấn lui về phía sau. Mà thân làm người trong cuộc, Hàn Tuyết lại phải đạp mạnh tới hơn chục bước mới tản hết hậu kình của đối phương. Sắc mặt lập tức biến tái nhợt.
“Có thể đón được một chiêu của lão phu, coi như ngươi có chút bổn sự. Khó trách có thể lọt vào mắt xanh của thiếu gia.”
Dứt lời, Hồng Liệt lần nữa bước ra, lần nữa xuất hiện tại trước mặt Hàn Tuyết, lần nữa tung chưởng đánh úp lại. Một bài duy nhất, không hoa hòe màu mè, đơn giản mà trực tiếp dùng đẳng cấp cao hơn nghiền ép địch thủ.
Cảm thụ được thế công của Hồng Liệt càng thêm hung mãnh, Hàn Tuyết lại cương nghị cũng nhịn không được cảm thấy tuyệt vọng. Đụng độ với cường giả Đấu Hoàng, nàng căn bản là không có khả năng chống lại.
Chưởng phong vô tình gào thét lao tới, trước vẻ mặt không thể tin từ đám người Hàn gia cùng ánh mắt tuyệt vọng của Hàn Tuyết, cứ thế…
Ầm!
...trúng vào người nàng, đem thân thể mảnh mai mà mềm mại đánh bay về phía rừng cây.
Nhất thời, toàn trường tĩnh lặng!
Chúng hộ vệ Hàn gia trợn tròn mắt không thể tin nổi; Hồng Mộc và nhân thủ Hồng gia há hốc mồm không thể tin nổi; thậm chí chính ngay bản thân Hồng Liệt cũng ngẩn cả người không thể tin nổi.
Không thể tin nổi Hàn Tuyết vậy mà nửa điểm phòng bị hay phản ứng đều không có, cứ đơn giản như vậy bị một chưởng chính diện đánh bay.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả.
“Khụ… khụ…”
Sột soạt! Vù!
Đang lúc mọi người còn chưa kịp tỉnh hồn vì tận mắt chứng kiến Hàn Tuyết trúng chiêu, thì từ trong rừng cây đã vang lên tiếng ho khan liên tục, theo sau bởi hình ảnh cô nàng Hàn gia Nhị tiểu thư này vậy mà… đứng dậy và chạy!
Phải! Một lời không nói, nửa cái ngoái đầu không làm, vừa đứng dậy liền nhắm thẳng phía sơn mạch chạy như bay, nháy mắt liền mất hút trong rừng cây ven đường.
Một màn quỷ dị này xảy ra, toàn trường so với tĩnh lặng còn phải tĩnh lặng!
“Còn nhìn cái gì, mau đuổi theo bắt nàng lại!”
Tiếng quát vang lên bất thình lình còn chưa tiêu tan, mọi người đã thấy Hồng Mộc và Hồng Liệt bùng nổ đấu khí hóa thành hai đạo hồng ảnh lướt nhanh về phía rừng cây. Mặt đất nơi hai người đi qua trực tiếp bị cào ra hai khe sâu nghi ngút khói xanh.
Đám cao thủ Hồng gia thấy hai vị trưởng lão như vậy liền lục tục đuổi theo, chẳng ai thèm quan tâm đám người Hàn Trùng và đội xe nữa.
Kết thúc rồi sao!? - Câu trả đương nhiên lời là… chưa!
Theo đó, ngay khi tên Hồng gia cuối cùng vừa chạy vào rừng cây, thì chuyện ma quỷ lại tiếp tục xảy ra.
Soạt!
Vẫn thùng xe ấy, vẫn tấm rèm ấy một lần nữa được vén lên để lộ ra vẫn gương mặt ấy của Hàn Tuyết đang cau mày khẽ quát: “Ngẩn người cái gì, tranh thủ thời gian đi mau!”
“T-Tiểu thư…”
“Đi!”
“À! Đi… đi!” - Lần thứ hai bị quát lớn, Hàn Trùng xem như triệt để hồi thần, lúc này mới phất tay, cao giọng ra hiệu cho đoàn xe tiếp tục lăn bánh.
…
Trong khi bên ngoài đội xe điên cuồng phi nước đại như chạy giặc theo đúng nghĩa đen, thì cùng lúc đó trong thùng xe, bầu không khí lại tĩnh lặng mà đè nén một cách vô cùng khó hiểu.
“Vừa rồi…”
“Đừng hỏi gì cả!” - Hàn Tuyết mở miệng muốn nói, chỉ là lời còn chưa ra được tiếng thứ ba đã bị Lilim cắt ngang: “Nên biết sẽ tự được biết, không nên biết có hỏi cũng không được biết. Vì thế, đừng hỏi gì cả.”
Nếu là Hàn Tuyết của năm phút trước bị đối phương nhảy vào họng như thế này, nàng nhất định sẽ cau mày, lạnh mặt, híp mắt làm cho ra ngô ra khoai. Thế nhưng Hàn Tuyết của hiện tại đã không phải tấm chiếu mới chưa từng trải trước đó nữa, cho nên nàng chọn gật đầu, im lặng.
Tuy rằng từ đầu đến cuối đều ngồi trong xe, nhưng Hàn Tuyết đủ thông minh cũng như khôn ngoan để đoán được chín thành những chuyện vừa xảy ra bên ngoài. Mà càng như vậy, nàng đối với nam tử đã dặn mình “Ngồi im!” khi Hồng Liệt và Hồng Mộc xuất hiện càng tò mò không thôi.
“Hắn thật sự đã biến ra một “ta” khác lừa đám người Hồng gia đi sao? Ảo giác không thể cùng lúc lừa tất cả mọi người, mà thế thân thì không thể có khí chất, khí tức cùng đẳng cấp giống hệt chính chủ được, như vậy “Hàn Tuyết” kia chắc chắn phải là chân thật. Nhưng từ đầu đến cuối ta đều đang ở đây a! Rốt cuộc thì hắn làm chuyện đó bằng cách nào? Lại nói, mấy ngày trước ở Vạn Xà Hạp, vị cường giả thần bí kia… có khi nào cũng là hắn hay không?”
Trong khi Tiêu Thiên và Lilim đều im lặng, còn Hàn Tuyết lại đang chìm trong vô vàn những suy nghĩ cùng suy đoán càng lúc càng lớn mật của mình, thì từ phía xa xa, một tòa thành khổng lồ chậm rãi hiện ra trước mắt đội xe.
“Rốt cuộc cũng về đến nhà!” - Nhìn thấy cổng thành quen thuộc kia, mọi người đều nhịn không được thở phào một hơi. Chỉ những người từng trải qua khó khăn, cực khổ, thậm chí chân chính sinh tử mới hiểu cảm giác đi thật xa để trở về nó nhẹ nhõm cỡ nào.
…
Một đường thẳng tắp vào thành, đội xe cũng không dừng lại nghỉ ngơi. Thay vào đó, Hàn Tuyết hạ lệnh cho bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất trở về tộc địa.
Nói tới Hàn gia thì không hổ là Thiên Bắc Thành đệ nhị gia tộc. Cả một đội xe nhiều người, nhiều hàng như vậy mà kiểm tra đều không cần làm, lệ phí cũng chẳng phải nộp, cứ thế thúc ngựa xông vào thành trước ánh mắt kinh sợ của đám binh sĩ thủ thành là đủ nhìn ra thực và danh vọng bọn họ tại đây lớn như thế nào.
Đội xe từ từ đi vào trong thành thị, những tiếng ồn ào huyên náo vang tới làm cho Tiêu Thiên nhất thời có chút khó thích ứng. Nghĩ lại thì hắn cũng đã sống xa cách những phồn hoa, náo nhiệt này cả tháng rồi ấy chứ.
Quy mô của Thiên Bắc Thành cũng không tính là lớn, thậm chí so với những thành thị Tiêu Thiên từng đi qua còn có vẻ thua chị kém em, nhưng có lẽ là nhờ quy hoạch hợp lý nên cả tòa thành thị đều toát ra cảm giác rầm rộ. Dòng người đi đi lại lại như thoi đưa trên phố lộ ra nhân khí thịnh vượng của tòa thành cửa khẩu này.
Trải qua nhiều lần trò chuyện cùng Hàn Trùng, Tiêu Thiên biết được Hàn gia tọa lạc tại phía nam Thiên Bắc Thành, mà ngược lại, Hồng gia chiếm cứ phương bắc. Hai đại gia tộc này giống như nam Mộ Dung - bắc Kiều Phong chia thành thị ra làm hai nửa phân biệt rõ rệt.
Đương nhiên, trong thành cũng có không ít tiểu thế lực khác, chẳng qua nếu so sánh với hai nhà Hàn - Hồng thì lại bé nhỏ đến không đáng kể, giống như phù du so với cá mập vậy, chỉ có thể âm thầm sinh tồn trong khe hẹp ngước nhìn hai gã khổng lồ mà thôi.
Sau khi vào thành, đội xe tiếp tục phải đi đi lòng vòng khắp các đường phố bên trong tòa thành thị khoảng nửa giờ, cuối cùng mới từ từ dừng lại tại bên ngoài một tòa trang viên cực kỳ rộng lớn.
Thời điểm đội xe đến cửa trang viên cũng vừa là lúc nhìn thấy đại lượng xe ngựa treo cao tộc huy màu đỏ quen thuộc cũng đang dừng tại đây. Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Hàn Tuyết cùng đám người Hàn Trùng đều đồng loạt biến khó coi.
“Người của Hồng gia? Bọn họ dám đến Hàn gia chúng ta giương oai?”
Khuôn mặt tươi cười “home, sweet home” của Hàn Tuyết lần nữa khôi phục vẻ lạnh như băng. Trầm giọng phân phó đám người Hàn Trùng đem hàng hóa dỡ xuống một câu, nàng liền nhảy xuống lưng ngựa rồi bước nhanh vào bên trong trang viên.
Tiêu Thiên ngược lại là tiếp tục duy trì thái độ “không phải chuyện của ta” ở lại bên ngoài phụ đám hộ vệ dỡ hàng, mặc dù nói theo cách nào đó thì chuyện này cũng có liên quan đến hắn.
“Ta nói Tiêu Thiên huynh đệ, những việc nặng này ngươi không cần làm đâu.”
“Thanh niên sức dài vai rộng, chút hàng hóa này nặng nhọc gì đâu, Hàn Trùng lão ca. Lại nói, không phải đã hứa trở về sẽ cùng nhau ché chén một bữa sao? Thêm người thêm sức cho nhanh, tranh thủ thời gian biến lời hứa thành hiện thực mà.”
“Hahaha, một câu biến lời hứa thành hiện thực này của Tiêu Thiên huynh đệ ngươi, Quỷ Đầu ta nhận rồi!”
“Nói không sai! Chờ xong việc ở đây, lão Ngưu ta dẫn huynh đệ ngươi đi Lệ Xuân Viện phát tiết ấm ức tích tụ mấy ngày nay một phen.”
“Cái kia… hay là thôi đi!”
“...”
Đang lúc Tiêu Thiên vui vẻ đổ mồ hôi cùng đám nam nhân Hàn gia, còn Lilim ngồi bó gối một bên im lặng nhìn kỹ hắn, thì bỗng nhiên một làn gió thơm chợt đánh úp lại, ngay sau đó là một bàn tay trắng, nhỏ, mềm mại bắt lấy cổ tay đang giơ cao đỡ lấy hàng hóa trên xe của hắn.
Liếc mắt nhìn lại, hóa ra chủ nhân của bàn tay nhỏ kia Hàn Tuyết, người đã vội vàng chạy vào bên trong cách đây không lâu.
Mấy ngày nay nàng cư xử kỳ lạ với hắn, mọi người ít nhiều đều có nhận ra. Thế nhưng ngay trước cửa gia tộc mà Hàn Tuyết vẫn bạo dạn đến mức độ này thì đám người Hàn Trùng cũng chỉ còn biết há hốc mồm, trong lòng nhịn không được bật ra một suy nghĩ “Nữ hài tử lớn rồi, khuỷu tay biết xoay ra ngoài a!”
“Ngươi làm gì đó?” - Làm như không thấy vẻ mặt sinh không thể luyến của những người khác, Tiêu Thiên hơi nhướng mày hỏi.
“Ngươi… đi với ta, được không?”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 402: đừng hỏi gì cả!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 402: Đừng hỏi gì cả!
Danh Sách Chương: