Thiên Bắc Thành, Hàn gia, trong đại sảnh nghị sự.
Vốn là một thính phòng rộng rãi, xa hoa, chỉ là do nhân số tập trung có chút đông, mà lại chia thành hai phe rõ rệt, nên bầu không khí nơi này hiện lên vẻ khẩn trương nồng đậm. Trong đó, từ trang phục và tộc huy, có thể nhận ra một bên nhân mã chính là người của “đội khách” Hồng gia. Về phần phe còn lại, đương nhiên chỉ có thể là Hàn gia “chủ nhà” rồi.
Dẫn đầu đoàn người Hồng gia trong chuyến viếng thăm làm khách tại Hàn gia lần này là một gã nam tử thân mặc thanh sắc y sam, tuổi tác ước chừng 26 27, khuôn mặt không tính anh tuấn nhưng cũng có được vài phần khí khái, chỉ là cái cằm ngẩng cao, ánh mắt lộ ra trương dương lại khiến người khác khó có hảo cảm.
“Hồng Thần, hôm nay ngươi dẫn người xông vào Hàn gia chúng ta là có ý gì? Đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử Phong Lôi Các là có thể hoành hành vô kỵ. Hàn gia chúng ta có thể đứng sừng sững tại Thiên Bắc Thành này nhiều năm như vậy, cũng không phải là dễ bị người khác dẫm đạp đâu!”
Đối diện đoàn người Hồng gia, một gã trung niên thân mặc cẩm bào sang quý chậm rãi nói, âm điệu bình thường nhưng lại có loại cảm giác không giận tự uy.
“Hàn bá phụ không cần uy hiếp tiểu chất. Hôm nay tiểu chất đến đây chỉ là muốn hỏi thăm một chút, không biết những điều kiện Hồng gia đưa ra vài ngày trước đã có câu trả lời hay chưa mà thôi?” - Thanh y nam tử được gọi Hồng Thần cười đáp lời, chỉ là sự chú ý của hắn lại chẳng hướng về phía trung niên nhân chút nào. Ngược lại, ánh mắt không hề che giấu sự hâm mộ trước sau vẫn dừng lại trên khuôn mặt lạnh tanh của vị ngân bào nữ tử bên cạnh.
“Hàn gia ta không có thông lệ hai nữ cùng hầu hạ một chồng. Hơn nữa, ta cũng sẽ không cho phép điều này xảy ra. Yêu cầu của Hồng gia các ngươi, Hàn gia ta tuyệt không đáp ứng!” - Nam tử trung niên cương quyết nói.
“Hắc hắc hắc! Hàn bá phụ quả nhiên là một phụ thân tốt. Chỉ là, có lẽ Hàn bá phụ còn chưa biết tin tức mấy ngày trước tiểu chất đã chính thức trở thành đệ tử nội các Phong Lôi Các - Bắc rồi chứ?”
Lời này của Hồng Thần vừa ra liền giống như một quả bom hạng nặng nổ tung trong đại sảnh, không chỉ khiến sắc mặt mọi người đều đại biến, mà ngay cả cặp mày liễu nhu mì trên gương mặt lạnh tanh buồn vui không hiện của ngân bào nữ tử kia cũng có chút nhướng lên.
Trên ghế chủ nhà, ánh mắt nam tử trung niên càng âm trầm, nhưng còn xen lẫn cả sự cay đắng. Hắn đúng là không biết Hồng Thần vậy mà có thể trở thành nội các đệ tử tại Phong Lôi Các - Bắc. Nếu chuyện này là sự thật, như vậy quyền lực của hắn tại Phong Lôi Các - Bắc cũng tăng thêm không ít, kéo theo uy thế của Hồng gia lại càng to lớn hơn.
“Hahaha, nể tình Hàn gia đã từng có chút giao tình với Hồng gia, ta có thể cho các ngươi một cơ hội.” - Nhìn thấy sắc mặt mọi người Hàn gia đều đại biến, Hồng Thần nhịn không được lớn tiếng cười đắc ý, tay phải nãy giờ vẫn chắp sau lưng chợt giơ lên ba ngón, nói: “Ba ngày! Ta cho Hàn gia các ngươi ba ngày suy nghĩ.
Ba ngày sau, trên Thiên Thạch Đài tại nội thành, chỉ cần Hàn gia các ngươi có người đánh bại được ta, trong vòng mười năm Hồng gia ta sẽ không tiếp tục tìm đám người các ngươi gây phiền toái nữa. Đương nhiên, nếu như thất bại, vậy Hàn gia Tuyết - Nguyệt đều sẽ là người của ta! Như thế nào?”
Nhìn thằng nhãi ranh khác họ đứng trong phòng khách nhà mình ngửa đầu cười đắc ý, tay còn giơ cao ba ngón như cắm ba nén nhang, từ nam tử trung niên cho đến các trưởng lão Hàn gia đều hận không thể một bàn tay đập chết con hàng thiếu giáo dưỡng này. Đáng tiếc, bọn họ có tâm, nhưng không có tầm. Hay nói chính xác hơn, là Hàn gia không có sức lực này.
Tuy rằng tính tình Hồng Thần kiêu ngạo, nhưng hắn có vốn liếng để kiêu ngạo, đó là thiên phú tu luyện cực kỳ cao. Được Phong Lôi Các nhìn trúng, hơn nữa thu vào nội các, thực lực hiện tại của họ Hồng này khả năng cao là đã đạt thất tinh, thậm chí bát tinh Đấu Hoàng. Muốn tìm ra một người cùng thế hệ đủ sức địch lại hắn tại Thiên Bắc Thành sợ rằng rất khó, nếu không muốn nói là không có khả năng.
“Nhưng nếu không đồng ý việc này, chỉ sợ Hồng gia thật sự sẽ vận dụng thủ đoạn cuối cùng. Mà một khi Phong Lôi Các - Bắc nhúng tay vào thì Hàn gia thật sự là chạy trời không khỏi nắng mất.”
Trầm mặc trong đại sảnh kéo dài hồi lâu, mãi cho đến khi một thanh âm trong trẻo, nhưng lạnh lùng, vang lên đánh vỡ.
“Được! Yêu cầu này của ngươi, ta thay gia tộc tiếp nhận. Tuy nhiên, nếu như Hàn gia thua, ta gả cho ngươi được, còn muội muội ta thì không!”
Hồng Thần ngẩng đầu, ánh mắt hừng hực khao khát nhìn về phía ngân ảnh trên đài, chợt cười to nói: “Tốt! Cứ theo ý của ngươi đi, cưới tỷ tỷ trước cũng được. Đã vậy hôm nay Hồng Thần ta cáo từ. Ba ngày sau, Thiên Thạch Đài gặp lại!”
Dứt lời, hắn liền vung tay lên, một mặt đắc ý cười lớn dẫn theo đoàn hồng gia đi ra cửa lớn, cuối cùng biến mất bên ngoài trang viên.
Hồng Thần đi rồi nhưng không khí trong đại sảnh vẫn trầm mặc như trước. Lát sau, nam tử trung niên kia mới than nhẹ một tiếng, nói: “Nguyệt nhi, ngươi có nắm chắc không?”
“Không có, phụ thân.” - Ngân bào nữ tử gọi Hàn Nguyệt khẽ lắc đầu.
“Không có nắm chắc sao ngươi còn đáp ứng hắn?” - Một vị trung niên nhân khác có mấy phần giống Gia chủ Hàn gia gấp gáp hỏi.
“Không đáp ứng, chúng ta còn cách khác sao, nhị thúc?” - Hàn Nguyệt vẫn một mặt lạnh nhạt đáp: “Cùng thế hệ với Hồng Thần tại Thiên Bắc Thành, người vào Đấu Hoàng đều không có chứ đừng nói là đánh lại hắn. Hồng gia cố ý ra điều kiện này rõ ràng là muốn trước đạp, sau nuốt Hàn gia chúng ta để vang danh a.”
“Ai nói không có cách khác!?”
Lời Hàn Nguyệt vừa dứt, một đạo thanh âm trong vắt động lòng người bỗng nhiên từ ngoài đại sảnh truyền vào. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hàn Tuyết đang mặt mày hớn hở chạy tới từ ngoài sân.
“Nha đầu ngươi, cuối cùng cũng trở lại.” - Thấy Hàn Tuyết trở về bình an, nam tử trung niên bất giác mỉm cười vui vẻ, nhưng rồi rất nhanh liền phất phất tay, nói: “Mà thôi, trở về là tốt rồi. Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi. Chuyện ở đây không cần ngươi phải tham gia.”
Thái độ này rõ ràng là không xem lời Hàn Tuyết nói trước đó thành sự thật.
“Tuyết nhi, ngươi có cách gì khác nói ra mọi người cùng nghe thử xem.” - Khác với phụ thân nàng và các trưởng lão, ánh mắt Hàn Nguyệt nhìn về phía Hàn Tuyết lại tỏ ra vô cùng chăm chú, mơ hồ còn ẩn giấu vẻ vui mừng.
“Ta…” - Thấy có người tin mình, trong lòng Hàn Tuyết vui vẻ há miệng muốn nói, nhưng rồi không biết vì lý do gì lại khẽ lắc đầu: “Hiện tại không thể nói.”
“Hồ đồ!” - Gặp Hàn Tuyết “nghịch phá” giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, nam tử trung niên có chút tức giận quát lên: “Trở về phòng đi, không có lệnh không được đi ra!”
“Ta…”
“Trở về!”
“Cha!”
“Người đâu, mang Nhị tiểu thư về phòng cho ta!”
“Nhị tiểu thư, đắc tội!”
Nghe được gia chủ hạ lệnh, bên ngoài nhanh chóng chạy vào hai tên thủ vệ to cao, sau đó mỗi người một tay lôi Hàn Tuyết xềnh xệch ra ngoài cửa lớn.
“Tỷ tỷ! Ta chờ ngươi trong phònggggg…”
“Từng này tuổi rồi còn nghịch phá. Thật không biết con ai!” - Nhìn Hàn Tuyết bị người lôi đi vẫn cố gắng la hét ngược trở lại, nam tử trung niên nhịn không được lắc đầu cười khổ.
Nghe được lời này, khóe miệng các trưởng lão xung quanh đều đồng loạt co giật, trong lòng bất giác bật ra mấy suy nghĩ… không nên nói ra thì hơn.
Ánh mắt nhìn theo Hàn Tuyết bị thủ vệ kéo đi đầy thâm ý, Hàn Nguyệt chợt đứng dậy, hơi khom người nói: “Nếu đã không còn chuyện gì khác ta xin phép trở về chuẩn bị. Phụ thân, các vị trưởng lão, gặp lại sau.”
Dứt lời, nàng lập tức đi thẳng ra cửa lớn, để lại trong phòng mấy lão già nhìn nhau lắc đầu thở dài.
. . .
Cùng lúc đó, tại một căn phòng khác trong khuôn viên Hàn gia.
Cạch!
“Thả ta ra!”
Ầm! Ầm! Ầm!
“Này, thả ta ra!
Ầm! Ầm! Ầm!
“Đừng gọi nữa, bọn họ sẽ không cãi lời phụ thân ngươi đâu.”
Đang lúc Hàn Tuyết một mặt bất đắc dĩ vì liên tục vừa đập, vừa gọi mấy lần không thấy ai trả lời, thì đằng sau nàng bỗng nhiên vang lên một âm thanh trầm thấp có chút quen mà lạ, lạ mà quen.
“Ai!?” - Giật mình quay ngoắt lại phía sau, hai mắt Hàn Tuyết trợn tròn đến mức xém chút thì rớt tròng cả ra ngoài, miệng nhỏ há hốc tới nhét được cả quả trứng gà vào trong: “Ngươi… ngươi làm sao… phòng ta… rõ ràng…”
Ngay lúc này đây, trong phòng nàng, giữa tộc địa của gia tộc, không biết từ bao giờ và bằng cách nào lại lù lù ngồi đó một nam nhân. Ừ thì gương mặt kia không đến mức quá xa lạ, nhưng vấn đề là trước đó chính nàng đã cho người sắp xếp hắn ở một nơi khác, đồng thời căn dặn thủ vệ canh gác kỹ rồi cơ mà.
“Đừng hỏi gì cả!” - Tiêu Thiên khẽ lắc đầu, giọng lạnh nhạt hỏi: “Quan trọng hơn là ngươi gọi tỷ tỷ mình tới đây rồi chứ?”
“Ta…”
“Mở cửa ra đi, ta muốn vào thăm Tuyết nhi.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
Chưa chờ Hàn Tuyết kịp đáp lời, bên ngoài đã thình lình vang lên âm thanh lanh lảnh quen thuộc của Hàn Nguyệt.
Lạch cạch!
“Này, ngươi nhanh trốn… ủa, người đâu?” - Nghe thấy tiếng ổ khóa được mở ra, trong lòng Hàn Tuyết lo lắng Tiêu Thiên bị thủ vệ phát hiện liền muốn cảnh báo hắn. Chỉ là ngoảnh đi ngoảnh lại đã chẳng thấy bất kỳ ai trong phòng nữa rồi.
Kéttttt… Cạch!
Cửa phòng mở ra, Hàn Nguyệt vừa bước vào đã thấy Hàn Tuyết cứ thế đứng giữa phòng nhíu chặt lông mày, mặt mũi ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn trà trống không phía trước liền nhịn không được hỏi thăm: “Tuyết nhi, ngươi… ổn chứ?”
“Tỷ tỷ, ta…”
Hàn Tuyết quay sang nhìn Hàn Nguyệt, miệng nhỏ muốn nói gì đó lại bất thình lình nghe thấy sau lưng vang lên tiếng nam nhân.
“Nguyệt nhi, lâu rồi không gặp.”
“Ai cho ta biết chuyện gì đang xảy ra được không!?”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 403: nguyệt nhi, lâu rồi không gặp!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 403: Nguyệt nhi, lâu rồi không gặp!
Danh Sách Chương: