Bên trong di tích, phía dưới cây cầu cạm bẫy.
Không còn bị không gian trùng điệp thay đổi, con đường này hiện tại đã quay ngược trở lại với chiều dài thật của nó. Bằng tốc độ của Tiêu Thiên và Thanh Lân, không ra vài phút đã cùng nhau chạy tới một quảng trường rộng lớn.
“Chủ nhân, có người!” - Nhìn thấy tình huống trước mặt, cặp mày liễu của Thanh Lân có chút cau lại đầy nghiêm nghị.
Đập vào mắt chủ tớ hai người giờ đây là một cửa đá cực kỳ lớn, ở phía trước cửa đá lại có hơn mười thân thể đang đứng thẳng tắp như những thanh trường thương vạn năm không thay đổi tư thế. Trên làn da những người này ánh lên màu bạc rực rỡ kỳ dĩ, đôi mắt trống rỗng vô hồn, gương mặt không có chút biểu cảm gì, nhìn qua giống như một cỗ thi thể vậy.
“Không phải người đâu, là khôi lỗi.” - Tiêu Thiên cười đáp.
“Khôi lỗi… sao?” - Thanh Lân có chút sững sờ, ánh mắt tò mò không thôi. Không phải lần đầu tiên nàng thấy khôi lỗi, nhưng vừa mạnh mẽ, lại nguyên vẹn mà còn giống người thật đến như vậy thì đúng là mở rộng tầm mắt
“Chính xác thì chúng được gọi là Địa Yêu Khôi, thực lực… ừm, ít nhất cũng phải trên dưới thập tinh Đấu Tông.” - Tiêu Thiên không mặn, không nhạt nói tiếp.
“M-mạnh như vậy!?” - Thốt lên một tiếng kinh ngạc, nhưng rồi rất nhanh ánh mắt Thanh Lân lại đảo qua thạch môn phía sau, vẻ mặt trầm ngâm: “Mà, dùng tới khôi lỗi Đấu Tông đỉnh phong để thủ hộ, chỉ sợ đằng sau thạch môn này mới là di tích chân chính a, chủ nhân.”
“Ừ. Có điều cửa đá chặt khít thế này, trên đó còn mơ hồ có không gian dao động, lực phá hiển nhiên là không thể nào. Nói cách khác, phương pháp chính xác nhất và cũng là duy nhất hẳn là nằm trên người mười con khôi lỗi này rồi.”
Nghe Tiêu Thiên nói như vậy, trên mặt Thanh Lân bất giác hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Làm sao bây giờ, chủ nhân?”
Đám khôi lỗi này đã đông lại còn nguy hiểm, quan trọng hơn là trong đầu chỉ chúng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là liều mạng thủ hộ cánh cửa kia. Hai người muốn tiến vào thì chỉ có nước đánh bại tất cả, chứ dùng trí sợ rằng không khả thi rồi.
“Khôi lỗi có mạnh cũng chỉ là khôi lỗi mà thôi.” - Cười, toàn thân Tiêu Thiên bỗng nhiên biến thành màu trắng của Trạng Thái Tiên Nhân, đồng thời hai tay hắn cũng kết thành thủ ấn kỳ dị.
“Mộc Độn - Thụ Giới Hàng Đản”
Tạch! Tạch! Rắc! Rắc! Ầm! Ầm! Ầm!
Cây, rất nhiều cây, toàn cây là cây không biết từ đâu chui lên, mọc ra, sà xuống v.v. nháy mắt liền biến cả quảng trường thành một khu rừng rậm nguyên sinh tươi tốt hơn cả Hài Cốt Sơn Mạch bên ngoài.
“Cái này…” - Rừng cây bất thình lình mọc ra khiến Thanh Lân ở một bên nhìn tới líu cả lưỡi, đến nỗi mắt hạnh trợn trừng, miệng nhỏ há hốc vì kinh ngạc.
Từ trước đến nay nàng vẫn biết Tiêu Thiên rất lợi hại, nhưng đến mức độ phất tay liền trồng cây gây rừng như thế này thì quả thực là không nói lý rồi.
“Con người có đan điền, khôi lỗi có năng lượng hạch tâm. Con người có não, khôi lỗi có linh hồn ấn ký. Chỉ cần một trong hai điểm yếu trí mạng này mà bị phá hư, con người sẽ chết, còn khôi lỗi sẽ lập tức trở nên vô dụng.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa phất tay về phía mười đầu Địa Yêu Khôi trước thạch môn.
Ầm! Ầm! Vù! Vút! Vút!
Theo Tiêu Thiên phất tay ra lệnh, hàng chục đầu dây leo và cành lá thô to bắt đầu điên cuồng tấn công về phía khôi lỗi, cả tốc độ lẫn lực đạo đều không chút lưu tình. Đáng tiếc, hiệu quả thì không được như mong muốn.
Tạch! Rắc! Rắc! Xoẹt! Xoẹt!
Chỉ sau một vài đường quyền cơ bản từ đám khôi lỗi, những cây cối kia đều bị đánh gãy, đánh đập, đánh nát không còn manh giáp.
“Vừa rồi ta có nói tấn công điểm yếu sẽ giúp chúng ta giành được thắng lợi nhanh chóng, nhưng nếu trường hợp hai điểm này đều được bảo vệ tới không thể công phá xảy ra, ngươi sẽ làm gì để giành chiến thắng, Thanh Lân?” - Chẳng chút quan tâm tới cây cối của mình bị đánh bại dễ dàng, ngược lại Tiêu Thiên còn mỉm cười liếc ngang về phía Thanh Lân hỏi.
“A! À, thuộc hạ… thuộc hạ chuyển sang tiêu hao chiến…”
“Không sai! Một lần không thì hai, hai lần không được thì bốn, ai kiệt sức trước người đó sẽ là kẻ thua.” - Gật đầu, Tiêu Thiên lại phất tay.
Soạt!
Ầm! Ầm! Vù! Vút! Vút!
Tạch! Rắc! Rắc! Xoẹt! Xoẹt!
Vẫn như cũ bị đánh tan dễ dàng.
Soạt!
Ầm! Ầm! Vù! Vút! Vút!
Tạch! Rắc! Rắc! Xoẹt! Xoẹt!
Một lần nữa, vẫn bị đánh tan dễ dàng như cũ.
“...”
Năm lần, mười lần, hai mươi lần v.v. chỉ trong vẻn vẹn đồng hồ, không biết bao nhiêu mà đếm dây leo cùng cành khô đã tấn công về phía mười đầu Địa Yêu Khôi, thế nhưng bọn chúng vẫn đứng vững như bàn thạch, mà rừng cây cũng chẳng có vẻ gì là suy yếu. Nếu tiếp tục bào nhau, không biết là phải bào đến ngày tháng năm nào mới xong.
Từ ban đầu tò mò, Thanh Lân với thuộc tính ẩn “cả thèm chóng chán” của mình nhanh chóng mất đi hứng thú xem tiếp. Lúc này ánh mắt nghi hoặc của nàng lại chuyển sang Tiêu Thiên, trong đầu không khỏi thầm nghĩ: “Chủ nhân sẽ không lãng phí thời gian một cách nhàm chán như vậy chứ?”
Giống như đọc được suy nghĩ Thanh Lân, Tiêu Thiên bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Xong rồi.”
“X-Xong… xong rồi!? Cái gì xong rồi?”
“Khống chế đám khôi lỗi xong rồi.”
Nghe vậy Thanh Lân lập tức chuyển mắt nhìn sang, chỉ thấy đám khôi lỗi không biết từ lúc nào đã bị dây leo quấn thành đòn bánh tét, mặc dù khí tức chúng tỏa ra vẫn rất kinh khủng, nhưng kỳ lạ là cả đám lại không hề động đậy chút nào.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Là khớp động.” - Vừa chậm rãi bước tới đám khôi lỗi, Tiêu Thiên vừa bình thản đáp: “Không như thân thể con người là một khối thống nhất, khôi lỗi được hình thành từ nhiều mảnh bộ phận ghép lại với nhau. Bất kể ngươi chế tác hay lắp ráp khéo léo cỡ nào, ở giữa chúng vẫn sẽ luôn tồn tại những kẽ hở rất nhỏ.”
Thấy Tiêu Thiên bước đi, Thanh Lân vội vàng chạy theo, miệng nhỏ liến thoắng hỏi: “Nói như vậy là chủ nhân cho cây cối len vào đó khiến chúng mất khả năng cử động sao?”
“Không, là cát! Chính xác hơn, là tinh thể cát!”
“T-Tinh thể cát!?”
“Không sai, là tinh thể cát!” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa khẽ nắm tay vào không trung “bắt” lấy một nắm cát vàng óng ánh như kim cương trước mặt Thanh Lân: “Địa Yêu Khôi được chế tác bởi Đấu Thánh a, nhược điểm của chúng sợ rằng đã bị che giấu đến gần như không tồn tại. Tuy nhiên, đó chỉ là trong điều kiện cả đám đứng im. Còn nếu liên tục phải hoạt động mạnh, thì trước sau gì cũng sẽ lộ ra sơ hở.”
Nghe được lời này, lại thấy một màn như ảo thuật đường phố diễn ra trước mắt, dù đầu óc không lấy gì làm nhanh nhạy nhưng Thanh Lân cũng đã hiểu được toàn bộ quá trình.
Ngay từ ban đầu, chủ nhân nàng đã không nhắm vào tim hay đan điền khôi lỗi những nơi được bảo vệ tuyệt đối, cũng chẳng có chút ý định sẽ chơi tiêu hao chiến với chúng chút nào cả. Mà mục đích hắn dùng rừng cây tấn công không ngừng là để ép khôi lỗi hoạt động liên tục với cường độ cao và biên độ lớn, từ đó lộ ra khoảng hở rất nhỏ giữa các khớp động, cuối cùng mới cho những hạt tinh thể cát mịn mà cứng như kim cương len lỏi vào. Kết quả thì như đã thấy, tất cả khôi lỗi đều bị khóa khớp tới cứng ngắc rồi bị dây leo trói lại thành đòn bánh tét.
“Chủ nhân, hảo lợi hại!” - Thường nói đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Thanh Lân hôm nay đúng là đã học được cả một rổ “khôn” chứ không chỉ một sàng.
“Nói không có tác dụng gì, tới cái khích lệ thiết thực một chút xem nào.”
“Cái kia…”
Chụt!
“Chủ nhân biến thái!”
Tốc độ quá nhanh, khoảng cách quá gần, Thanh Lân bất thình lình đánh lén Tiêu Thiên bằng môi thơm của mình một cái khiến hắn không kịp trở tay, vẫn là mắng thêm một câu không phải là mắng, sau đó mới nhắm mắt chạy như bay thẳng qua thạch môn đằng sau đám khôi lỗi rồi cứ thế biến mất ở đằng xa.
“Nha đầu này, ta chỉ thuận miệng nói…”
Nhìn theo bóng lưng Thanh Lân, bàn tay Tiêu Thiên bất giác vuốt qua bên má vừa được chuồn chuồn lướt nước, khóe miệng không tự chủ cong lên nụ cười.
. . .
Cùng lúc đó ở một phía khác của di tích.
Trái ngược với tình cảnh ngọt ngào có chút máu chó bên kia, chỉ thấy nơi này có hai thân ảnh vô cùng chật vật, trên người đỏ thẫm máu tươi đang ngồi trên đất dựa lưng vào nhau thở dốc.
“Khụ… khục… Thiếu chủ, ngài… khụ… không sao chứ…”
“Ta không sao… Lực thúc, ngươi… ổn không…”
“Chỉ là chút thương thế… nhỏ… không chết được…”
“Mẹ kiếp nhà nó!” - Ánh mắt tức giận nhìn qua cái xác ma thú gì đó giống như con hổ đã chết không xa, Yêu Thông nhịn không được văng cả tục ra: “Chưa đi được mấy bước đã bị đầu Thông Thiên Hổ Sát này quấn lấy. Thật đúng là đen còn hơn chó mực!”
“Giữ được mạng là may rồi đấy, Thiếu chủ. Loài viễn cổ hung thú này thế nhưng mà có mang một tia huyết mạch Bạch Hổ, nếu không phải nó bị thương từ trước, sợ rằng hai chúng ta phải bỏ mạng lại đây rồi.” - Yêu Lực có chút rùng mình hoảng sợ nói.
Lấy thực lực ngũ tinh Đấu Tôn của hắn, thêm cả Yêu Thông bên ngoài trợ trận, vậy mà vẫn bị một đầu ma thú mới cấp bảy bị thương đánh cho thừa sống thiếu chết. Di tích Đấu Thánh quả nhiên không phải là nơi để xông loạn a.
“Tình hình này sợ rằng không thể đi tiếp được nữa rồi.” - Nhìn Yêu Lực bị móng vuốt Thông Thiên Hổ Sát cào một đường chéo thân, trên đó còn thấp thoáng một loại hỏa diễm kỳ dị không ngừng thiêu đốt âm ỉ khiến thương không cách nào khép miệng được, Yêu Thông bất đắc dĩ thở dài: “Không biết tiểu tử nhân loại kia thế nào rồi.”
“Hắn… rất nguy hiểm.”
“Ý Lực thúc là…”
“Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng kể từ thời điểm gia tộc chúng ta thu nhận Thánh Nữ và cung phụng hai vị đại nhân, sợ rằng chúng ta đã vào tròng của hắn rồi.”
“Kh-Không thể nào…”
Đâu đó trong di tích…
“Hắttt… Xì!!! Tên nào nói xấu trẫm!?”
“Chủ nhân, ngài cảm lạnh à?”
“Thân ta mang bảy loại dị hỏa, ngươi nói ta sẽ cảm lạnh sao?”
“À, vậy chắc không phải cảm lạnh rồi.”
“Ngươi… hắt… xììì…”
...có người không ngừng nhảy mũi.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 443: nha đầu này, ta chỉ thuận miệng nói…!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 443: Nha đầu này, ta chỉ thuận miệng nói…!
Danh Sách Chương: