Thiệt hại do núi lửa phun trào để lại là vô cùng to lớn. Hầu hết các điền trang của các thành phố lớn đều nằm ngay dưới sườn núi, nên về cơ bản phe quý tộc đã gánh chịu thiệt hại nặng nề hơn nhiều so với thường dân, trong đó có cả các thành viên thuộc Thượng Viên bị tử vong. Quốc hội đã gần như tê liệt nếu không có nỗ lực kỳ diệu của Chủ Tịch và Ngài Dole sử dụng quyền lực của mình để giúp đỡ.
Một cuộc họp khẩn cấp đã được đề ra giữa Hạ Viện và Thượng Viện, trong đó những người có quan hệ huyết thống sẽ tham gia họp thay cho thành viên vắng mặt hoặc đã tử vong. Chủ đề đầu tiên được đem ra bàn luận chính là: người nối ngôi tiếp theo. Đệ nhất hoàng tử của hoàng đế L’Ausseil – Rod, đã biệt tăm từ lúc núi lửa phun trào cho đến nay. Theo kế hoạch, Rod đáng lẽ lên đường đến ngôi làng ngay dưới chân núi lửa và cố gắng thuyết phục người dân sơ tán khỏi đó.
Anh ta đã cố hết sức để làm tốt việc tôi nhờ anh ta.
Đi sơ tán người dân ở khoảng thời gian tồi tệ nhất như này…
Có lẽ hoàng tử Rod đã bị cuốn vào trong trận phun trào. Sau năm ngày biệt tích, khả năng sống sót của anh ta ngày càng giảm đi. Dù tình hình nguy cấp nhưng Thượng Viện vẫn đề ra ngay giải pháp cho tình thế hiện tại, và họ quyết định hoàng tử Sein nên lên ngôi hoàng đế. Một chế độ quân chủ chuyên chế không thể nào đối mặt dược với thảm họa cấp quốc gia mà không có người trị vì được.
Nhưng sự việc không hề đơn giản như vậy.
“Thật là… ta chẳng hiểu nổi cha ta đang nghĩ cái gì?”
Chúng tôi đã quay trở lại ký túc xá ở học viên. Cô chủ đang ngồi trên ghế, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại khi cô ấy đọc tờ báo. Tuy công nghệ in ấn khá phát triển trong vương quốc nhưng thường chỉ có quý tộc mới mua báo về đọc còn tầng lớp lao động thì vẫn chưa phổ biến lắm.
Cô chủ cứ nằng nặc đòi giải quyết cho ra nhẽ tội trạng của Dole nhưng tôi đã thuyết phục cô ấy nên kiềm nó lại. Tốt xấu gì thì Dole cũng là một chính trị gia giỏi. Chúng tôi cần ông ấy.
“Tờ báo nói gì thế cô chủ?”
Tôi chẳng biết nên nói gì nhưng cô chủ trông như thể sẽ phát hỏa nếu không được trút bỏ gánh nặng trong lòng.
“Hoàng tử Sein sẽ lên ngôi.” – Cô chủ khinh khỉnh.
Cô chủ vứt tờ báo sang một bên. Tôi nhặt nó lên để đọc sơ quả thử nội dung. Đúng như cô chủ nói, buổi đăng ngôi của hoàng tử Sein sẽ bị hoãn lại. Bài báo cho biết nhóm quý tộc ủng hộ hoàng tử Rod – bao gồm cả Dole, sẽ tạm thời nắm quyền điều hình triều chính.
“Người đúng đầu của vương quốc chỉ có thể là hoàng đế. Điều duy nhất mà quý tộc nên làm ngay lúc này là chọn ra một người lên ngôi nhanh nhất có thể.”
Cô chủ nghiến răng nói.
Bài báo đã chọc giận cô chủ. Hiện nay thậm chí còn có một bộ phận người dân cáo buộc giới quý tộc âm mưu lật đổ triều chính. Tình hình hiện tại là điều khó tránh khỏi vì đa số những người thuộc Thượng Viện ủng hộ hoàng tử Sein và Yuu đều đã bỏ mạng trong trận thiên tai. Nhưng cũng phải nói thêm rằng, khi Yuu từ bỏ quyền kế vị thì hầu hết những người theo ủng hộ cô ấy đều đã chuyển sang ủng hộ Rod. Có thể nói Sein là hoàng tử ít được tín nhiệm nhất.
“Để vượt qua khó khăn lần này thì tất cả mọi người phải biết chung tay đoàn kết lại. Thù hận cá nhân của riêng họ chỉ khiến người dân chịu kiếp lầm than mà thôi.”
Tro, bụi từ núi lửa đã hủy hoại mọi nông trại khắp thủ đô cả nước. Người người đều lo tích trữ hàng hóa và đợi thời cơ tăng giá vô tội vạ. Chính phủ tạm thời dưới quyền Dole – ông ấy tự nhận là thế, đang cố gắng cung cấp nguồn hàng nhưng không ai biết mọi chuyện sẽ kéo dài được bao lâu cả.
Tôi không thề ngờ được rằng núi lửa lại phun trào sớm như thế này nhưng tôi vẫn biết được những gì sắp sửa diễn ra. Và vẫn như mọi khi, tôi sẽ cố gắng để chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa nahats có thể. Tôi sẽ dùng số tiền dành dụng nhờ mối làm ăn với Broumet để mua các thực phẩm tích trữ lâu dài được thông qua cửa hàng cung cấp Tulle – cửa hàng tôi đã ghé qua hồi nghỉ hè cùng cô chủ, sau đó trữ những nhu yếu phẩm cần thiết. Tôi cũng thử trồng khoai tây – cái củ này vẫn chưa được xem là thực phẩm ở thế giới này, và trồng kiều mạch – loại cây này sinh sống được cả ở vùng đất nghèo dinh dưỡng. Tôi thậm chí còn thử quảng bá vài món salad rong biển thông qua Broumet. Và tôi còn thuê người lan tin về vụ phun trào núi lửa nguyên do là vì các linh hồn đang giận dữ. Nhưng sau cùng thì, đây là tất cả những gì tôi có thể làm được.
Núi lửa phun trào là một thảm họa khôn lường và có thể dễ dàng tàn phá cả một quốc gia. Ngay cả nước Nhật thế kỷ hai mươi mốt cũng khó có thể đối phó với một thảm họa mức độ lớn thế này, còn tôi, tôi chỉ là một cô gái nhỏ nhoi biết trước được tương lai mà thôi. Tôi đã làm mọi thứ có thể nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết nữa.
“Ta dự định sẽ đi gặp hoàng tử Sein. Rei, cô đi gửi lời giúp ta.”
“Em nghĩ chắc hông được đâu ạ.”
“Tại sao hả?”
Cô chủ gầm gừ liếc tôi như thể một con thú dữ vừa bị người ta chọc cho tỉnh giấc.
“Cô chủ à, người là con gái của ngài Dole – người đang ngăn cản hoàng tử Sein đăng ngôi hoàng đế. Hoàng tử có thể sẽ cũng nhìn ngài như kẻ thù đối lập mà thôi.”
“Trời ạ…”
Nếu là bình thường thì cô chủ sẽ tự ý thức được việc này mà không cần tới tôi nói ra. Nhưng hôm nay, cô ấy không còn là chính mình nữa.
“Cô chủ xin người thư giãn một chút đi ạ. Kể từ trận thảm họa tới nay cô đã làm việc quên ăn quên ngủ rồi.”
Nhờ sự chỉ đạo nhanh chóng, đúng đắn của cô chủ ngay sau khi thảm họa diễn ra tại cung điện mà đất nước đã không phải rơi vào hỗn loạn. Trong vô vàn những biến động từ núi lửa phun trào, sự biến mất của Salas, cái chết của hoàng đế L’Ausseil và những thành viên thuộc Thượng Viện, sản phẩm nông nghiệp lạm phát trầm trọng thì chính cô chủ đã đứng ra giúp sức ngăn chặn hậu quả sau thảm họa. Dù một phần là nhờ sự chống lưng của cha cô ấy – ngài Dole nhưng không một ai có thể phủ nhận tài năng lãnh đạo xuất sắc của cô chủ dù phải chịu áp lực vô cùng lớn.
“Ta chỉ làm những gì nên làm mà thôi. Cha ta là người duy nhất không làm tròn nghĩa vụ của mình!”
Tờ báo đã đưa ra nhiều giả thuyết về việc ngài Dole đang lên kế hoạch độc chiếm ngai vương. Cô chủ - người luôn giữ vũng lý tưởng cao đẹp về trách nhiệm của một quý tộc đối với người dân, không thể để yên mọi việc chỉ vì cha cô ấy phủ nhận trách nhiệm của mình.
“Cô chủ à, người đã làm mọi thứ trong khả năng của mình rồi. Ngài cần phải nghỉ ngơi nữa chứ. Dạo gần đây ngài ngủ rất ít đấy.”
Tôi có thể thấy nét mệt mõi hiện trên gương mặt xinh xắn của cô chủ. Làn da của cô ấy đã bắt đầu xuất hiện mụn và quầng thăm dần hằn nơi cặp mặt ngọc ngà kia. Cô chủ đã làm việc quên ăn, quên ngủ, mọi thời gian đều dồn vào công việc và bỏ hẳn cả thú vui ngăm bồn của mình.
“Ta ổn. Ta vẫn rất ổn mà, nhưng-“ Cô chủ chợt tiến lại gần hơn và dựa đầu vào vai tôi. “Ta… chỉ hơi mệt một chút. Ta nghỉ như này một chút được không?”
“Ưm, cô chủ?!”
“Ta mừng khi có cô ở bên, Rei. Ta không thể nào vượt qua chuyện này chỉ với một mình.”
“Cô chủ, người ổn chứ? Cô chủ khen em… Cô có ổn kh-“
“Ta đang cho cô thấy cái “dere dere” gì mà cô nói đấy.”
“Ưm…”
"Ta đã từng hay dựa chị Lene như thế này…”
“Em hiểu…”
Ra là cô ấy chỉ muốn một người bạn ở bên an ủi. Tôi hơi thất vọng một chút nhưng cũng không thể than phiền gì được.
“Ta luôn tự hào về dòng dõi quý tộc của mình, nhưng nhiều lúc… nhiều lúc ta thật sự chỉ ước được giải thoát khỏi những xiềng xích trách nhiệm này mà thôi.”
“Việc đó là hoàn toàn bình thường mà cô chủ. Người hoàn toàn có thể thoát nó, thoát khỏi tầng lớp quý tộc này.”
“Ta không thể. Ta đã sống trong nhung lụa suốt cuộc đời ta. Vì lẽ đó ta có trách nhiệm với người dân, nhất là trong những thời khắc quan trọng như thế này.”
“Cô chủ quả thật là một người có trách nhiệm đấy ạ.”
Đây là một trong những điểm mà tôi thích ở cô ấy.
“Ưm, em có điều muốn biết. Em biết nó khá vô nghĩa nhưng… nếu ngài không phải là quý tộc thì ngài muốn làm gì?”
“Để xem…” – Cô chủ suy nghĩ rất lâu trước khi đưa ra câu trả lời. “Có lẽ ta sẽ học những thứ như nấu nướng, may vá.”
“Em không ngờ đấy ạ. Người muốn làm những việc tầm thường thế ư?”
“Cô đã luôn chăm sóc cho ta. Nếu ta không còn là quý tộc nữa thì ta phải phụ giúp cô chứ.”
Tôi trố mắt ra ngạc nhiên trước câu trả lời của cô chủ.
“Cái vẻ mặt đó là sao thế hả? A, ta đã không tắm được vài ngày rồi. Ta có mùi gì ư?”
“Không ạ, không hề luôn. Mùi của cô chủ rất dễ chịu.”
Tôi chỉ là bị những lời nói của cô ấy làm ngạc nhiên một lúc mà thôi.
“Nói dối. Mà đúng lúc đấy. Ta đi tắm thôi.”
“Vâng.”
Thế là chúng tôi cùng đi đến nhà tắm của học viện. Nhưng không may là nguồn suối nước nóng đã bị tổn hại do trận phun trào nên toàn bộ các nhà tắm đều dừng hoạt động.
“Trời ạ!”
“Bình tĩnh. Cô chủ, bình tĩnh lại đã nào.”
Tôi cố làm dịu cô chủ lại. Cuối cùng, tôi đành phải đem một thùng nước nóng và khăn tắm đến phòng của cô ấy. Đêm đấy tôi lau mình cho cô chủ giống như hôm cô ấy đên thăm nhà tôi.
--------------------------------------
TL: đúng ra là định nghỉ vài hôm vì dạo này truyện nó hết hài nhảm vui vẻ gái vờn gái rùi nhưng do vừa tạch gacha(đcm Nehan nhớ mặt anh đấy. Tôi hận anh cả đời :fight:) và do vừa ăn xin được chap R-18 nên thôi lại cố đi nhai tiếp. Sau khi hết vol 2 thì mình sẽ dịch chap r-18 nha. Hjx xin lỗi nhóm eng vì mình là một con di ngheo kho nên khong the donate duoc, tội lỗi tội lỗi.