“Ai vừa hét vậy?”
“Học sinh của Học Viện Hoàng Gia. Tên cô ta là gì nhỉ… Rei Taylor?”
“Tại sao đột dưng cô ta lại lên tiếng chứ?”
Giữa đám đông đang nhốn nháo lên, tôi trèo hàng rào và nhảy vào nơi xét xử. Việc này không hợp lệ cho lắm nhưng tôi không có thời gian để bận tâm về nó nữa.
“Binh lính, đuổi cô ta ra.” – Salas ra lệnh.
“Đợi đã.” – một người đàn ông trẻ tuổi trong sảnh cất tiếng. “Cô gái này đã đóng góp rất nhiêu cho phe kháng chiến cũng như chính quyền cách mạng. Ngài không thể đuổi cô ấy ra.”
“Nhưng, Lambert…”
Vâng. Đó là Lambert Aurousseau, anh trai của Lene, người đã bị trục xuất khỏi vương quốc trong Phong Trào Bình Dân.
“Đây là thời khác chuyển giao giữa các thế hệ. Chúng ta phải giải quyết triệt đễ mọi bất mãn của người dân chứ?” – Lambert nói to sau đó quay sang nói với tôi. “Còn lại tùy thuộc vào em.”
“Cảm ơn anh.” – tôi nhìn thẳng vào đám đông, nâng giọng nói to.
“Tôi phản đối buổi xét xử này. Và hơn hết, người chủ trì hôm nay lại chính là kẻ đã bóc lột nhân dân và gây ra thảm họa thảm khốc cho đất nước ta.”
“Trò hề gì đây? Cô đang buộc tội ai khác ngoài gia đình công tước François thế hả?”
“Tôi sẽ cho các người thấy ngay bây giờ. Chị Lene!”
“Đây.”
Chị Lene từ đám đông bước ra, làm dấy lên một trận náo loạn nữa.
Cô chủ mở rộng mắt ra kinh ngạc.
“Đây không phải là cô gái quản lí Công Ty Cung Cấp Thực Phẩm Frater ư?”
“Và kia có phải là chồng cô ấy, Lambert?”
Sau khi chị Lene và Lambert bị trục xuất khỏi vương quốc Bauer, họ đã mở một công ty ở Alpes. Đó chính là Công Ty Cung Cấp Thực Phẩm Frater. Frater đã “làm ra” món ăn crème brûlée, thứ đã làm chấn động giới ẩm thực. Sau đó họ đã làm ra vô vàn món ăn mới mẻ khác, khiến họ trở thành cái tên đắt giá trong ngành ẩm thực. Tên công ty họ - “Frater”, có nghĩa là “anh em ruột thị” trong ngôn ngữ cổ của quốc gia này. Nó cũng có nghĩa là đồng minh, bạn bè, song, với hai người họ thì ý nghĩa nó là gì thì quá rõ ràng rồi.
Tôi đã gặp lại Lambert và chị Lene vài hôm trước. Họ đã đóng góp rất nhiều cho phe kháng chiến nên đã được mời đến tham dự buổi xét xử.
“Ngài Dole François không phải là tội phảm mà là một người thật sự yêu nước!” – Lene dõng dạc tuyên bố.
Sau đó cô ấy liệt kê toàn bộ các hoạt động chính trị của Dole, bao gồm cả việc ông bí mật giúp đỡ chính quyền cách mạng bằng cách gây náo loạn. Chị ấy cũng nêu rõ việc bắt giữ những tên quý tộc tham ô vô lại của cô chủ và khoảng tiền đóng góp của Dole cho phe kháng chiến – tất nhiên đống này đều là thông tin tôi đã chuẩn bị cho cô ấy từ trước.
Dole và tôi đã cẩn thận chọn những mục tiêu quý tộc tham ô đã điều tra. Đúng là bọn họ đều có hành vi bất chính cả, nhưng mục đích của bọn tôi không chỉ là cải cách xã hội mà còn là dẹp hết những quý tộc có thể sẽ ngăn cản cách mạng. Dole đã luôn tính trước mười bước, quả là một tay chơi cờ xuất chúng mà.
“Khi tiểu thư Claire, Rei Taylor và Hồng Y Lilly bắt giữ những quý tộc tham ô để trừng trị, đều có sự trợ giúp từ ngài Dole. Ngài ấy cũng quyên góp một khoảng tiến cho phe kháng chiến dưới danh nghĩa XX ngay từ lúc họ mới bắt đầu thành lập. Ngài Dole François mới là người thật sự yêu đất nước này, ngài ấy sẵn sàng làm mọi thứ vì nó.”
“Nực cười! Hắn ta đã lãnh đạo chính phủ lâm thời phản bội lại hoàng tộc.” – Salas tức giận.
“Ông nghĩ ông đủ tư cách để đưa ra lời buộc tội đó ư, Salas?” – một giọng nói thánh thót cắt ngang.
“Công chúa Yuu!”
“Tôi tưởng cô ấy đã mất trí rồi chứ!”
“Cô ấy đẹp quá!”
Yuu bước ra từ phòng xử án, mặc một bộ đồ ni cô được cái nữ tu bao quanh bảo vệ. Mái tóc vàng óng của cô ấy đã dài ra một chút. Giờ đây cô ấy trông thực rực rỡ làm sao, cuối cùng thì cô ấy cũng được sống đúng với danh nghĩa một người con gái.
“Công chúa Yuu, người làm gì ở đây?” – Salas hét lên.
“Nực cười. Ta cũng có câu hỏi tương tự dành cho ngươi, Salas. Sau cùng thì ngươi mới chính là tội nhân.”
Ngay khi Yuu dứt lời, cả tòa án như chết lặng đi.
“Tội nhân? Ngài Salas ư?”
“Có lẽ công chúa Yuu đã hóa rồ thật rồi.”
“Nhưng nhìn ngài ấy rất tỉnh táo cơ mà…”
Cả đám đông đâm ra hoảng loạn. Nhưng giọng nói của Yuu vẫn rõ ràng mặc kệ đám đông đang ầm ĩ cả lên – tất cả đều nhờ phong ma pháp mà người bạn thân nhất của tôi, Misha sử dụng.
“Salas Lilium là tên phản bội. Hắn đã bắt tay với đế quốc Nur, âm mưu giành quyền thống trị đất nước.”
Lời buộc tôi của Yuu công kích thẳng vào Salas, nhưng hắn ta là một con cáo già. Đợi cho đám đông ổn định, hắn từ tốn nói:
“Người đang nói gì thế thưa công chúa Yuu? Có vẻ người vẫn còn đang có vấn đề tinh thần. Người nên trở về tu viện và tịnh dưỡng đi.”
“Công cuộc điều tra của chúng ta đã hoàn tất, nhỉ Rei?”
“Vâng.” – khi Yuu ra hiệu cho tôi, tôi lấy ra lá bài tẩy cuối cùng.
“Đây là một ma cụ nắm giữ bằng chứng Salas đã cấu kết với ngoại bang. Mọi người, đừng để hắn qua mặt!” – tôi vặn thật to âm lượng lên và phát rõ cuộc đối thoại chứa bằng chứng phản bội của Salas. Misha sau đó sử dụng phong ma pháp để khuếch đại âm thanh cho mọi người đều nghe thấy.
“Rốt cuộc là sao chứ?”
“Tôi nghĩ chính quyền cách mạng ở phe chúng ta kia mà?!”
“Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?!”
Đám đông lại lâm vào hoảng loạn như bầy ong vỡ tổ. Salas cố gắng bào chữa nhưng không một ai thèm nghe ông ta nói nữa. Thế rồi, đột dưng ông ta lấy từ túi áo ra một cái còi và thổi nó. Một âm thanh rõ ràng xuyên thủng bầu không khí huyên náo và một nhóm người đàn ông ngay lập tức xuất hiện.
“Đó là quân đội của Salas!”
Binh lính phục vụ dưới quyền ông ta bao gồm cả những người từng phục vụ các quý tộc tham ô bị kết tội. Họ đều được vũ trang đầy đủ và hiện tại đang bao vây lấy tòa án.
“Khống chế bọn chúng.” – Salas ra lệnh.
“Từ từ đã!” – một thanh âm truyền cảm vang rộng phòng xét xử.
“Hoàng tử Rod!”
“Ngài ấy còn sống!”
Vị hoàng tử mất tích đã trở về - dẫn theo cả binh lính hoàng gia. Nếu nhìn kĩ thì người ta sẽ biết anh ta đã mất đi một cánh tay, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn tràn trề sức lực như trước.
“Xin lỗi nhé, ta tới hơi trễ. Nhưng mà người hùng thì luôn xuất hiện sau cùng đúng không?” – Rod nói, sau đó ngạo nghễ cười to.
Trong lúc anh ta đang sơ tán người dân dưới chân núi thì núi lửa phun trào. Anh ta đã phải chịu một vết thương chí mạng trong lúc bảo vệ người dân và không một ai biết sử dụng ma pháp trị liệu nên dẫn đến vết thương nhiễm trùng và phải cắt bỏ. Nó là một khoảng thời gian khó khăn song, anh ấy đã vượt qua được, mất đi cánh tay không hề ảnh hưởng đến tính cách của anh ta chút nào cả.
“Nè nè, Salas. Bỏ cuộc đi. Binh lính của ngươi đều bại trận dưới tay ta hết rồi. Ngươi không thoát được đâu.”
“He he… Ngươi cứ nhất quyết cản đường ta cho đến khi ta giết ngươi mới vừa lòng ư?” – Salas gầm gừ. “Ta chưa thua đâu! Lilly!”
“Ah, lại nữa ư?”
Lilly xuất hiện từ bên trong tòa án, toàn thân bao bọc trong áo choàng đen huyền bí.
“Giết Dole, Claire và ba hoàng tử cho ta! Ngay khi chúng chết thì ta sẽ rời khỏi đây ngay!”
“Cha cứ làm như dễ lắm ấy. Ý con là… con sẽ làm nhưng mà…”
Lilly rút dao ra chán nản. Tôi biết cô ấy hẳn đã tẩm độc vào lưỡi dao. Cả căn phòng giờ đang chìm vào hỗn loại khi binh lính của Salas đánh với đội quân của Rod, dân thường thì chạy tán loạn tìm hướng thoát thân. Trong tình cảnh này thì Lilly có thể dễ dàng ám sáng người khác.
Nhưng tôi và đồng đội không định để nó xảy ra đâu.
“Ông thấy đáng tởm, Salas, dám biến một cô bé thành thứ như thế này! Giải Thuật!”
Manaria xuất hiện ngáng đường Lilly. Không quan trọng Lilly hiện tại mạnh như thế nào, chỉ cần chúng tôi khiến cô ta quay trở lại nhân cách kia là mọi chuyện ổn thỏa.
Tuy dưng, dẫu cho Manaria có sức mạnh vô song đi nữa, dẫu cho có là thiên tài ngàn năm có đi nữa thì vẫn không thể dễ dàng phá giải lời nguyền trên Lilyl được.
“Cái ma pháp thuật này phức tạp quá đi mất!” – Manaria mếu máo.
Nói là thế chứ phép thuật của cô ấy đã có tác dụng. Lilly đã bị khóa chân tại chỗ, vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn.
“Dừng tay lại.” – Lilly vặn vẹo. “Ở yên trong đó mau. Đây là cơ thể của ta.”
Có vẻ như nhân cách sát thân kia đang cố chống lại Lilly gốc. Tôi cố gọi Lilly ra – Lilly mà tôi biết, người bạn đang bị giam cầm trong đó.
“Lilly, xin cô hãy quay trở lại.”
“Không… Rei… không… dừng lại!”
Lilly thoát khỏi khống chế của Manaria và chạy biến lại chỗ tôi trong nháy mắt. Nếu tôi đi sai nước, tôi chắc chắn sẽ chết – những tôi đã đi một nước cờ chí tử. Tôi dang rộng vòng tay với cô ấy. Lilly sau đó co thắt người lại và gục xuống như con rối đứt dây. Khi tôi ôm chặt cô ấy trong vòng tay thì cô ấy từ từ mở mắt ra.
“L-Lilly… đã cố…”
Đó là những gì cô ấy nói trước khi ngất lịm đi. Tôi từ tốn đặt cô ấy nằm xuống, vuốt nhẹ mái tóc cô nàng sau đó đứng dậy.
“Giờ thì cả Lilly cũng quay lưng với ông rồi. Đến đây là kết thúc rồi, Salas!”
“Mẹ kiếp…!” – Salas tặc lười phiền phúc. Theo tôi biết thì ông ấy vậy là đã hết bài rồi. Nhưng ông ta vẫn chưa chịu thua. “Rei Taylor!” – Salas hét lên. “Mở mắt ra!”
Tôi nhìn ông ta như có gì đó thúc giục tôi làm điều đấy. Tôi biết rõ đây là bẫy nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi. Đôi mắt chúng ta va vào nhau và thế giới xung quanh tôi bắt đầu xoắn lại rồi tan đi.
Đây là sức mạnh của Salas – điều khiển tâm trí.
“Ha ha ha!” – ông ta bật cười khúc khích. “Ngươi sẽ là Lilly thứ hai của ta-“
“Ông nghĩ ta sẽ cho phép chuyện đó xảy ra ư?”
Giọng nói của Manaria khiến tôi choàng tỉnh lại.
“Một khi ta đã học một phép nào đó rồi, ta sẽ không bao giờ quên nó được. Tiếc quá nhỉ.” – Manaria mở lời, hướng đũa phép về phái Salas. “Đây là kết thúc của ngươi rồi, Salas Lilium.”
Salas rên rỉ và hét lên. Gã giở những giọt nước mắt cá sấu ra như nước cờ cuối cùng, nhưng bản thân ông ta biết đến đây là hết rồi. Chiếu tướng. Đám đông xung quanh tôi hò hét dữ dội cho đến khi ngỡ là tiếng sấm rền vang một cõi.
“Chuyện gì thế này?”
“Rốt cuộc ai mới là tội nhân?”
“Chúng ta nên xét xử ai mới đúng?”
“Im lặng!”
Một giọng nói còn to hơn tiếng sấm rền xé tan cả đám đông nhốn nháo. Cả căn phòng chìm vào trong tĩnh lặng.
“Salas là kẻ xấu, thì sao?” – Arla Manuel gầm lên. “Hắn ta không làm nên cách mạng, chúng ta mới là người phất cờ khởi nghĩa! Và cách mạng diễn ra không phải dành cho hắn!”