“Lại là các ngươi?”
Chúng tôi tiến vào văn phòng thủ tướng và bắt gặp Salas đang họp với cấp dưới và một người trông giống một người lính. Căn phòng này khắp nơi đều có các tác phẩm điêu khắc làm bằng thủy tinh, kèm theo đó có bốn ngươi toàn thân vận giáp đang đứng nhìn chúng tôi chằm chằm. Ký hiệu trên giáp của họ cho thấy họ không phục vụ trong quân đội quốc gia mà là binh lính phòng vệ dưới quyền chỉ huy của Salas.
“Ta đang họp. Nếu các ngươi có vấn đề cần bàn bạc thì sắp xếp một cuộc hẹn khác và quay lại sau, giờ thì đi đi.”
Salas nói, giọng điệu muốn đuổi chúng tôi đi.
“Chúng tôi muốn bàn bạc với ngài về vấn đề ngày hôm trước. Tôi nghĩ ngài nên mời những vị này ra khỏi phòng.”
Tôi không hề chịu thua nói lại trong khi cô chủ và Lilly trầm ngâm theo dõi cuộc trò chuyện với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Giữa chúng ta không có gì để bàn bạc thêm nữa.”
“Ngược lại mới đúng, chúng tôi đã nhận được vài bằng chứng mới từ con trai của bá tước Manuel.”
Vẻ mặt của Salas biến đối ngay khoảnh khắc ông ta nghe được cái tên đấy.
“Tôi sẽ lặp lại một lần nữa. Làm ơn mời những vị này ra khỏi căn phòng.”
Salas thở dài một hơi. Đoạn, ông ta ra vẻ khó chịu lệnh cho đám línhrời đi, nhưng tôi không dễ bị lừa. Tôi đã thấy một tia sắc lẻm trong đôi mắt ông ta. Khi căn phòng chỉ còn bốn người chúng tôi, ông ta ngồi xuống, chống cùi chỏ lên bàn và bắt đầu vỗ tay – tư thế điển hình của một tên phản diện hàng xịn.
“Thế? Các ngươi muốn nói gì đây? Lại việc ta tham nhũng ư?”
“Thủ tướng Salas đáng mến đây bị tình nghi có quan hệ bất chính với nữ hoàng quá cố Lulu.”
“Nực cười.”
“Ngài đã thao túng nữ hoàng và dùng sức ảnh hưởng của mình để đe dọa bà ấy.”
“Sao ngươi lại nghĩ ta đã làm việc đấy?”
“Tại vì cái này.” – tôi lấy ra một ma cụ ghi âm mà hoàng đế đã cho tôi. “Ngài đã ghi lại những hành động thân mật của mình bằng ma cụ này sau đó dùng nó để uy hiếp nữ hoàng.”
“Tại sao ta phải làm một điều ngu xuẩn như thế? Ta không phải là một kẻ nông nổi hủy hoại cuộc đời của mình như thế.”
Salas đáp lời vẫn với nụ cười tự tin không chút biến chuyển.
“Vào thời điểm đó, ngài vẫn chỉ là một quý tộc trẻ với địa vị tầm trung. Nếu so về tổn thất, nữ hoàng sẽ là người chịu thiệt thòi. Hơn nữa… nữ hoàng Lulu đã đem lòng yêu ngài.”
Salas lên được đến địa vị hôm nay cũng là nhờ công sức của nữ hoàng quá cố. Quả thật là ông ta đã làm tốt về mặt chính trị nhưng một quý tộc tầm trung không thể nào trở thành thủ tướng cả một quốc gia chỉ dựa vào sức của riêng mình.
“Ngươi quả là có óc tưởng tượng đấy. Vẫn câu hỏi cũ mà thôi. Các người có bằng chứng không?”
Đây là lúc tôi đã tóm đuôi được ông ta.
“Vâng, tất nhiên là có ạ.”
“Ô, thế nó đâu?”
“Ngay trong cái két sắt kia ạ.”
Salas nhướng đôi mày bên phải phía két sắt.
“Ngài đã uy hiếp nữ hoàng để leo đến địa vị ngày hôm nay. Nhưng sau khi nữ hoàng qua đời, những đoạn ghi âm ấy lại trở thành con dao chỉa vào ngài nên ngài phải giấu nó bên trong két sắt.”
“Lời ngươi nói thật vô nghĩa. Giả sử ta có làm việc đó đi nữa thì ta cũng sẽ tiêu hủy mọi bằng chứng sau khi nữ hoàng Lulu qua đời.”
Nghe rất hợp lý, tuy nhiên –
“Ma cụ mà ngài dùng để ghi âm lại là một vật phẩm vô cùng quý hiếm, chỉ có thể mua được dưới sự cho phép của chính phủ. Nhưng ma cụ của ngài thì lại được mau trong chợ đen.”
“Nếu nó là hàng lậu thì nó lại càng nên bị tiêu hủy đi mới phải.”
“Thưa không. Ngài đã dùng đúng ma cụ đó để ghi lại hàng loạt các mối giao dịch vô cùng quan trọng. Đó là lí do tại sao ngài sẽ không tiêu hủy nó bất chấp mối quan hệ của ngài với nữ hoàng quá cố.”
Hoàng đế có nói với tôi là những đoạn ghi âm bởi ma cụ thì không thể sao chép hay chuyển qua một ma cụ khác. Điều đó có nghĩa là Salas không thể di chuyển những đoạn ghi âm kia va một ma cụ khác.
“Toàn là những cáo buộc sáo rỗng.”
“Thật vậy ạ? Thế thì hãy để tôi khám xét két sắt của ngài.”
“Ngươi định bắt ta lặp lại điều này bao nhiêu lần nữa? Két sắt này chứa những văn kiện tuyệt mật về vấn đề đối nội, đối ngoại. Nếu các ngươi muốn xét nó thì xin được thẩm quyền từ Thượng Viện đi đã.”
“Điều đó là không cần thiết. Ngài đã uy hiếp phần lớn thành viên trong Thượng Viện.”
“Họ sẽ không cấp quyền cho ngươi, đúng thế, nhưng không phải là vì ta uy hiếp họ - chỉ đơn giản là những cáo buộc của người toàn là sáo rỗng.”
Salas bật cười đắc thắng. Nhưng mọi chuyện chưa xong đâu.
“Đó là lí do tôi đã nhờ tới đặc quyền của hoàng gia.”
Gương mặt của Salas bất giác trắng bệt lại, lắp bắp:
“Đ-đặc quyền hoàng gia?”
“Ngài biết nó mà đúng chứ? Quyền lực đặc biệt của hoàng đế vượt trên cả Thượng Viện.”
Salas chết lặng đi còn tôi thì tiếp tục nói không ngừng.
“Đặc quyền hoàng gia sẽ cho phép chúng tôi mở cái két đó. Khi chuyện nó xảy ra, ngài sẽ không yên đâu.”
Salas nhăn nhó mặt mày lại.
“Hoàng đế không thể liều lĩnh triệu tập ra một việc quan trọng như đặc quyền hoàng gia được. Ngươi nghĩ ngài ấy sẽ đồng ý làm thế nếu không có bằng chứng xác minh gì sao?”
“Tôi sẽ cung cấp bằng chứng đấy.”
“Ta có thể biết đó là gì không?”
Salas không còn giữ được vẻ tự tin trên gương mặt nữa nhưng ông ta vẫn chưa chịu thua.
Và bằng chứng đó chính là đây.
“’Thưa nữ hoàng Lulu, điều này là sai trái.’” – tôi bắt đầu đọc lào lào một cách thuộc lòng. “’Em biết chứ, Salas. Nhưng em sẵn sàng nhảy vào địa ngục chỉ để ở được ở bên chàng.’”
Cô chủ và Lilly trưng ra vẻ mặt khó hiểu trong khi Salas thì thất kinh không nói nên lời.
“’Chúng ta là những kẻ tội đồ… nhưng chúng ta sẽ phạm tội cùng với nhau. Ahh, Salas. Tình yêu của em…’ Tôi có cần đọc tiếp không?”
“Ngươi…”
Salas gầm gừ. Cái dáng vẻ tri thức, nhã nhặn hoàn toàn biến đi mất, trước mắt tôi giờ đây chỉ là một kẻ tội đồ bị dồn vào đường cùng.
“Tôi chỉ mới đọc phần đầu của cuộc nói chuyện được ma cụ ngài ghi âm lại thôi. Tôi rất sẵn lòng đọc lại toàn bộ cuộc trò chuyện. Ngài nghĩ thế nào?”
“Ngươi… làm thế nào mà…?”
“Điều đó không quan trọng. Vấn đề là bấy nhiêu là đủ để thuyết phục hoàng đế rồi. Bây giờ, ngài Salas, ngài sẽ làm gì đây? Tôi mong là ngài sẽ tự đầu thú.”
Quý ngài thủ tướng không nói gì cả, gương mặt ông ta hoàn toàn bị bao bọc trong sợ hãi. Ông ta chắc hẳn đang nghĩ đến đủ loại kế hoạch trong đầu để tìm ra lối thoát cảnh tù đày. Nhưng mà, tôi biết ông ta định làm gì tiếp theo rồi.
Cuối cùng, ông ta nói với vẻ mặt méo mó.
“Nếu tội trạng ta bị công khai, gia tộc François sẽ cùng chịu chung với ta.”