“Cô đã làm cái gì thế hả, Rei?!”
Cô chủ hét ầm lên ngay khi người tỉnh dậy khỏi căn phòng trong kí túc xá học viện.
“Xin cô chủ bình tĩnh lại ạ.”
“Làm sao mà ta bình tĩnh được chứ hả? Ta không chấp nhận việc này! Thế mà cô dám gọi là cộng sự của ta sao?!”
Nếu là bình thường thì tôi chắc chắn sẽ chọc cô ấy vì những từ này rồi nhưng giờ không lúc. Tôi đang ở trên lưng cọp, nên tôi cần giải thích thật nhanh cho cô ấy.
“Cô chủ, em không có để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như thế đâu ạ. Em định sẽ khiến cho cả Salas và ngài Dole đều sẽ phải trả giá cho những lỗi lầm của họ.”
“Hử?’
Giọng cô chủ dịu dàng trở lại.
“N-nhưng Salas đã thuyết phục được cô cơ mà…”
“Em chỉ đóng kịch thôi. Em có một mục tiêu khác.”
“Mục tiêu?”
Gương mặt của cô chủ tràn đầy vẻ khó hiểu trên đó.
“Vâng. Nhưng quan trọng hơn thì em cần ngài giúp em tìm cô Lilly ạ.”
“Hồng Y Lilly? Cô ấy gặp chuyện gì sao?”
“Là lỗi của em khi không nói cho cô ấy kế hoạch ngay từ đầu. Cô ấy nghĩ em đã chấp nhận thỏa thuận của Salas giống như cô chủ đã tưởng. Vì thế cô ấy chạy mất rồi ạ.”
“Thật là một mớ hỗn loạn.” – Cô chủ thở dài. “Cô đúng ra phải nói với chúng tôi ngay từ đầu mới phải…”
“Dù sao thì chúng ta phải đi tìm cô ấy thôi ạ.”
“Được rồi. Hãy chia nhau ra đi tìm.”
“Hông được đâu ạ. Bây giờ nguy hiểm lắm.”
“Nguy hiểm?”
“Em xin lỗi cô chủ… Em không nghĩ em có thời gian để giải thích.”
Tôi nắm lấy cánh tay cô chủ và kéo cô ấy ra khỏi giường, tôi đè cô ấy ép sát vào cửa số.”
“Xin hãy bảo vệ em thưa cô chủ.”
“Hử?!”
Một tiếng động nhỏ phát ra, tiếng cửa sổ bị mở khóa. Ngay khi nhận thức được tình hình, cô chủ lấy ra gậy phép và cảnh giác cao độ. Cửa sổ rón rén được mở ra và sáu tên đàn ông theo đó trèo vao trong.
“Bọn chúng là ai thế?!”
“Sát thủ của Salas ạ.”
Một trong số bọn chúng chắc hẳn là những kẻ chúng tôi đã gặp ở văn phòng. Hiện tại thì chúng không mặc bộ giáp có dấu hiệu nữa mà thay vào đó là quấn cơ thể trong một áo choàng đen với một cái mặt nạ trắng che gương mặt lại.
Tôi không phải là người duy nhất giả vờ thỏa hiệp. Salas chưa bao giờ có ý định thỏa thuận với chúng tôi cả.
“Đội hỏa lực là đây à?”
“Đội gì cơ?”
“Ý em là họ sẽ bất chấp mọi thứ để bịt miệng chúng ta.”
“Đúng là thế.” – Cô chủ gật đầu đồng ý đồng thời hướng gậy phép về phái đám đàn ông đột nhập. “Bắt đầu thôi. Ta là Claire François. Ta sẽ không bao giờ chạy chốn ha-“
“Bớ người ta! Giết người!”
Tôi hét toáng lên chen ngang màn độc thoại của cô chủ.
Tôi đã biết cảnh này nhờ chơi game. Nhân vật chính sẽ chiến đấu với bọn sát thủ cùng người cô chinh phục, tôi luôn có một thắc mắc là tại sao cô ấy không gọi trợ giúp nhỉ? Đây là ngay trong học viện hoàng gia cơ mà. Có cả đống người trong kí túc xá lận đấy. Tại sao phải cố lấy hai đấu sáu trong khi chúng tôi có thể gọi trợ giúp cơ chứ?
“Cái quái gì thế?”
“Ai đó mới hét lên ư?”
“Cô có ổn không thưa tiểu thư Claire?!”
Y như dự đoán của tôi, các học sinh khác ngay lập tức ập vào căn phòng. Trong game thì việc gọi trợ giúp này sẽ làm mất phân cảnh nữ chính chiến đấu anh dũng với bọn sát thủ bên cạnh người mình yêu nhưng mà tôi thì khác, tôi không muốn cô chủ Claire bị thương đâu. Dù sao thì sau sự kiện Phong Trào Bình Dân thì tôi cũng đã rút ra vài bài học từ sai lầm của mình.
Mấy tên sát thủ hoàn toàn mất cảnh giác nhưng chúng không hề có ý định bỏ chúng. Có lẽ Salas cũng đã giở trò gì đấy với chúng. Có thể là tiền bạc hoặc là tính mạng của người thân trong gia đình – sao cũng được, nói chung điều đó rõ ràng khiến bọn sát thủ không ngần ngại đối mặt với tử thần. Chúng sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng và khi nhận thấy mình không có cơ hội chiến thắng, chúng sẽ tự sát.
“Thật kinh khủng…”
Cô chủ lẩm bẩm trong khi nhìn chằm chằm vào bọn sát thủ. Cô ấy chắc chắn đang nói Salas… nhỉ?
“A, ngây thơ thế này thật là tốt nhỉ ~” – một giọng nói vui vẻ bất ngờ cất lên.
Cánh cửa bất ngờ đóng alij. Có người đã thử đạp nó từ bên ngoài nhưng bất thành. Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả học sinh đang bị nhốt trong căn phòng của cô chủ (là chúng tôi) bắt đầu rơi xuống như những con ruồi – chết.
“Xem đây!”
Cô chủ phóng ra một cây thương lửa uy mãnh hướng về phía người cuối cùng đang rơi xuống. Tiếc thay ngọn thương ngay lập tức bị dập tắt.
“Nè, hai cô bé.”
Một người mang chiếc mặt nạ đen thình lình xuất hiện ở chỗ cây thương vừa biến mất kia.
“Rất hân hạnh được gặp lại hai cô đây.”
Tôi nhớ chiếc mặt nạ đó – và ngữ điệu ngoại quốc đó.
“Ngươi, ta đã thấy ngươi vào đêm đó…”
Cái đêm Phong Trào Bình Dân bùng nổ, hắn chính là sát thủ suýt giết chết hoàng tử Sein.
“Ồ thế sao? Ta đã hơi tự cao vào lần đó và giờ ta đến đây để phục thù.”
Tôi không hề lường trước được chuyện này. Tại sao cái tên này cứ phải lựa bây giờ mà xuất hiện chứ?
“Rei, suy nghĩ để sau đi. Chúng ta cần đánh bại hắn ngay bây giờ.”
Cô chủ nói đúng.
“Vâng cô chủ.”
“Ôi, ta sợ quá đi.”
Gã mang mặt nạ đen cười khúc khích, đoạn hắn lấy ra một con dao.
“Cô chủ xin hãy cẩn thận. Có lẽ hắn đã tẩm độc cantarella lên lưỡi dao.”
“Hiểu rồi.”
Cô chủ dán mắt cảnh giác vào kẻ thù.
“Hửm… cô nghĩ vậy sao?”
Gã mơ hồ đáp.
“Nếu ngươi không có ý định tấn công thì ta sẽ làm điều đó!”
Cô chủ vung đũa phép, triệu hồi ra một cây thương lửa nữa với mục tiêu là đôi chân của gã sát thủ.
“Trời ạ, vô dụng thôi.”
Ngay khi gần chạm vào tên sát thủ, cây thương lửa đột dưng biến mất giống hệt khi nãy. Đây rốt cuộc là thứ phép thuật gì vậy chứ?
“Ta chả hiểu nổi báo trước đòn tấn công của mình làm cái quái gì vậy nhỉ? Nếu cô muốn tấn công thì-“ Gã đàn ông đột dưng biến mất trước khi hắn nói hết câu. “Thì phải làm như thế này!”
Gã đã thu hẹp khoảng cách giữa hắn và cô chủ chỉ trong một cái chớp mắt, đoạn hắn vung tay tới cô ấy.
Cô chủ bằng cách nào đó đã tránh được và phản đòn lại, nhưng nó quá gần – quá gần để tấn công ngay cả đối với cô chủ - một người giỏi võ thuật. Chính tôi cũng không nghĩ là tôi sẽ phản ứng kịp lúc.
“Đóng băng!”
Tôi sử dụng Judecca – thủy ma pháp mà tôi đã dùng để ngăn cản di chuyển của Manaria. Nếu như tôi có thể sử dụng tiếp với Chông Đất và hoàn thành Cocytus-
“Ta đã bảo rồi, vô dụng thôi.”
Trong một khắc, tôi đã nghĩ gã đeo mặt nạ đã bị đóng băng nhưng, hắn đã khôi phục trở lại gần như ngay lập tức. Có lẽ nào hắn cũng sử dụng được Giải Thuật giống Manaria?
“Hừm. Hai với một thì hơi khó chịu nhỉ.”
“Ngươi là kẻ bám đuôi chúng ta.”
Cô chủ chỉ trích.
“Ta chỉ theo lệnh mà thôi. Ta không ở đây vì bản thân muốn thế đâu. A, ta có ý này. Chúng ta kết thúc ở đây luôn nhé?”
Dứt lời, gã đeo mặt nạ đột dưng lao thẳng về phía cánh cửa, không chững lại dù chỉ một giây, hắn tung cước phá vỡ cánh cửa. Các học viên bên trong hội trường chạy tán loạn cả lên vì cánh cửa đột dưng bị đạp đổ. Tận dụng thời cơ đó, gã đã luồn lách vào trong đám đông và chạy biến mất.
“Đợi đã!”
Cô chủ hét ầm lên.
“Cô chủ, đừng mà! Chúng ta cần phải tìm Lilly đã!”
Tôi ngăn cô chủ đuổi theo hẳn lại. Nếu Salas đã gửi sát thủ đến chỗ chúng tôi, không gì đảm bảo hắn sẽ không làm thế với Lilly.
Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ.
“Rei! Cô Claire!”
Lilly bất ngờ xuất hiện từ đám đông và chạy về phía chúng tôi.
“Ơn trời…” – cô chủ Claire nhẹ nhõm thở ra. “Cô vẫn an toàn.”
“Cô Lilly… cô làm gì ở đây?”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng tôi vẫn không sao hiểu được.
“L-Lilly nghĩ lại không đời nào Rei lại hợp tác với cha của Lilly mà không có lí do… Nên Lilly muốn đến và hỏi cho ra nhẽ nhưng hai người lại bị tấn công!”
Lilly nức nở.
“Cô Lilly đừng lo lắng quá. Cô chủ và tôi đều an toàn. Tôi xin lỗi vì làm cô lo lắng.”
“V-vâng, ơn trời…”
Lilly vẫn không ngừng khóc. Tôi xoa đầu an ủi cô ấy nín giấc.
“Rei, hãy giải thích những gì đã xảy ra với quản lý kí túc xá đi. Và chúng ta cũng cần Hồng Y Lilly nắm được tình hình.”
“Vâng ạ.”
Kí túc xá được một đêm nhộn nhịp cho đến tận ngày hôm sau. Chúng tôi cũng bận bịu quan sát tình hình cho đến tận buổi trưa hôm sau.
Nhưng cuộc phản công của tôi vẫn chưa bắt đầu đâu.